Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 311: Tin vui nhà họ Chu

Cập nhật lúc: 2025-12-06 11:41:28
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trấn Đông Thanh, Mương Hứa gia.

Cao Nguyên trầm mặc ở cửa, ánh mắt trĩu xuống.

Tư Nam Tinh là tính cách yên , mặc dù hiện tại cô gì, nhưng vẫn tới lui sốt ruột, hận thể xông xem cho rõ ngọn ngành.

“Nam Nam, xuống nghỉ ngơi lát .”

La Ngu chút lo lắng cô gái đang đổ mồ hôi mặt, an ủi, “Y thuật của Đại sư Phạn Tâm như , khẳng định sẽ vấn đề gì .”

“Ừ ừ, em , Anh Yến là thiện lương như thế, ông trời nhất định sẽ phù hộ .” Tư Nam Tinh nắm lấy ba đồng xu cổ, nheo mắt lặng lẽ niệm thầm vài câu.

Ở phía bên , Ngô Kình khoanh tay dựa tường, mặc dù mặt biểu cảm, nhưng đôi mắt sắc bén cũng thường xuyên quan sát tình hình bên trong cánh cửa.

, bên trong chính là nắm quyền hiện tại của Chu thị ở Yến Thành. Bất kỳ một cái vỗ cánh bướm nào ở nơi cũng ảnh hưởng quan trọng nhất đến cục diện Yến Thành.

Tương lai của Chu thị sẽ về , e rằng nhanh sẽ định đoạt ở cái thôn nhỏ bé .

“Ha ha…”

Người đến, tiếng tới. Tiếng đắc ý của Phạn Tâm truyền từ bên trong cánh cửa , tiếp theo đó là ảnh ngây thơ chất phác, ôm bụng của ông cũng nhanh chóng xuất hiện ở cửa.

“Đại sư, là tin ?!”

Tư Nam Tinh tiếng , liền kết quả khẳng định tồi, nhưng để lão hòa thượng kết luận thì cô mới thể an tâm.

Mộng Vân Thường

Phạn Tâm hết rửa sạch tay ở cái ao bên cạnh, xoa tay ha hả trả lời: “Không tồi, tồi, kỳ thật lão nạp cũng ngờ tác dụng của lừa bảo bẩm sinh rõ rệt đến .”

Ông nheo mắt , vuốt ve bộ râu rậm rạp của .

“Dược hiệu đó quả thật mạnh, cho nên Tiểu hữu Chu mới đau đớn khó nhịn khi uống. Tuy nhiên, nửa canh giờ hồi phục, sinh cơ xuất hiện trong kinh mạch khô kiệt, khí huyết dần hồi phục, chức năng gan, tim, phổi cũng lên, đây là dấu hiệu chính khí dồi dào, tà khí tiêu tan.”

Tư Nam Tinh tuy hiểu y lý phức tạp , nhưng cũng thể những lời Phạn Tâm đều là lời , đôi mắt lập tức sáng lên.

Phạn Tâm tiếp tục , “Tuy hiện tại một tấc sinh cơ vẫn như sương giá mùa đông, nhú mầm xuân, nhưng chỉ cần điều dưỡng , quá một năm, liền thể hồi phục như thường.”

Nói xong, ông vỗ tay tương khấu với Tư Nam Tinh, giọng vang xa, “Ngọn lửa trong đèn, tuy yếu ớt nhưng sáng. Kiếp nạn của Tiểu hữu Chu, xem như qua. Lão nạp cũng chỉ góp chút sức mọn, coi như phụ sự nhờ cậy.”

Tư Nam Tinh ngơ ngác tại chỗ, trong đôi mắt tròn xoe kìm dâng lên một tia nước mắt trong suốt. Sau đó cô chống nạnh ha ha hai tiếng, lập tức lấy đà xông lên, ôm chầm lấy lão hòa thượng lắc mạnh.

“Đại sư, ông quá lợi hại! Nói , kim trong chùa của các ông, lo tu sửa hết, lớn cỡ nào lớn cỡ đó!”

xong, cô cảm thấy đúng lắm, lắc đầu, “Không đúng đúng, Chu gia gia khẳng định giành …”

ngây ngốc hai tiếng, hiện tại cái đầu bóng loáng của lão hòa thượng mắt, cô đều cảm thấy nó giống như mặt trời mới mọc từ phương Đông, vạn trượng quang mang.

“Ha ha, lão nạp chút , như hạt muối bỏ biển mà thôi, vẫn là công lao của Lão Xuyên T.ử lớn.”

Phạn Tâm lắc đến đầu óc choáng váng, vội vàng thoát ghế, lau mồ hôi lạnh. Con gái con đứa, sức lực mà lớn .

“Đương nhiên đương nhiên, đều là đại công thần, còn chị Hạ Hạ nữa, đợi chị về chúng cảm ơn chị thật !”

Tư Nam Tinh khó nén sự phấn khích, “Đại sư, bây giờ thể xem Anh Yến ?”

“Vừa Tiểu hữu Chu kiệt sức, ngủ say , chuyện gì thì đợi tỉnh . Hiện tại điều quan trọng nhất của , vẫn là nghỉ ngơi thật .”

Phạn Tâm đến một bên, cầm bút lên bắt đầu xoèn xoẹt, “ kê một bộ phương t.h.u.ố.c ôn bổ điều dưỡng, thể dùng liên tục trong nửa năm tới, nhưng quan trọng nhất vẫn là tránh lao tâm phí sức, ăn uống cũng lấy thanh đạm bồi bổ là chính.”

“Vâng.” Tư Nam Tinh trịnh trọng nhận lấy tờ giấy trắng, lướt qua từ xuống , trong lòng cuối cùng cũng an nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-311-tin-vui-nha-ho-chu.html.]

báo tin vui cho Chu gia gia và chị Hạ Hạ đây.” Cô cẩn thận cất phương t.h.u.ố.c , vui vẻ cầm điện thoại lên, gọi điện thoại về Yến Thành.

________________________________________

Cùng lúc đó, màn kịch nhỏ thu hút sự chú ý trong nhà ăn Yến Đại vẫn kết thúc.

“Nhìn cái gì mà !”

Cậu mặt mày bất thiện lắc lắc nắm đấm, đôi mắt hung ác trừng về phía xung quanh, vẻ dễ chọc. Tiếng lác đác xung quanh lập tức ngừng , cũng dần dần tản .

“Còn mấy , nếu thằng nhãi Hồ Tân Viễn hôm nay chịu cúi lưng xin tao mặt , tao chừng sẽ đại phát từ bi, miễn cho cái giá một vạn tám …”

Trong mắt Trịnh Minh Khang tràn ngập ác ý chế giễu, lồng n.g.ự.c cường tráng ép tới, quyết tâm hôm nay gây rắc rối cho cái tên nhà quê .

Hồ Tân Viễn nhíu mày, bước chân lên , che chắn cho Thanh Mai, lạnh lùng , “Xin và bồi thường đều thể, nhưng do định đoạt. Nhà ăn camera giám sát, cứ điều xem rốt cuộc là của ai, nếu thật sự là bạn đụng, tiền sẽ bồi.”

“Hừ, lắm, cút sang một bên .” Trịnh Minh Khang nhạt một tiếng, thèm để mắt, ngược liếc mắt Thanh Mai phía Hồ Tân Viễn, chuẩn bóp quả hồng mềm, “Nhóc con, cô đây cho !”

Thanh Mai lạnh một tiếng, sợ hãi.

Cô bé tuy tuổi lớn, nhưng cũng bản lĩnh thường khiêm tốn hành sự, đối đãi với khác cũng lễ độ. Chỉ kẻ bản lĩnh nhưng thích vẻ, mới như ch.ó dại sủa loạn.

Chưa đến khí chất mạnh mẽ của La Tĩnh Khôn và Lão gia t.ử La mà cô gặp hôm qua, ngay cả Ngô Kình và Mạnh Bắc Dã, những cô tiếp xúc hàng ngày ở Mương Hứa gia, ai mà chiều cao và khí thế uy h·iếp hơn cái tên ếch ương chỉ kêu gào mặt .

Cho nên màn giương mắt trợn mày, siết nắm đ.ấ.m của Trịnh Minh Khang, Thanh Mai chỉ coi như trò hề khỉ diễn, như .

“Anh cứ xem dám điều camera giám sát , dám chính là cháu trai.”

Trịnh Minh Khang đầu tiên là nổi giận, đó đôi mắt liếc ngang, “Cô nhóc giờ năng sắc sảo thế, vạn nhất camera điều , cô tiền bồi cho thì ! ”

“Áo khoác của là phiên bản giới hạn kỷ niệm mười năm của hãng M đấy, trong túi cô cả đào nổi một vạn tệ …”

Thanh Mai trừng mắt lạnh lùng, cởi chiếc áo bẩn lau khô, cầm trong tay, “ đào nổi cần xen , là của thì sẽ quỵt nợ, nhưng nếu là của , xin và bồi thường cũng thiếu một thứ gì, ngoài , còn xin cả Tân Viễn nữa.”

Trịnh Minh Khang nhạo một tiếng, tùy ý lướt qua chiếc áo khoác màu đỏ dính nước canh thức ăn của Thanh Mai, một tay đẩy Hồ Tân Viễn đang chắn mặt , đại chưởng đưa chộp lấy, mặt lộ vẻ khinh thường.

“A… Cô bé nhà quê mặt mũi lớn đến mức nào mà dám lớn tiếng bảo tao xin , còn về chiếc quần áo rách rưới của cô, lão t.ử mua mười chiếc bố thí cho cô thì ?”

Cậu ác ý cầm chiếc áo khoác xách trong tay, ý sờ nắn một chút. Tuy rằng tay nghề may vá tồi, chất liệu cũng thượng thừa, nhưng cùng Hồ Tân Viễn, thể là kẻ giàu gì chứ, phỏng chừng là mua ở cái trung tâm thương mại nhỏ nào đó ở thâm sơn cùng cốc, tối đa quá 500 đồng.

Áo phiên bản giới hạn một vạn tám của còn dính nước canh, cô nhóc thể may mắn thoát khỏi.

Vì thế tặc lưỡi hai tiếng, cố ý vẻ mặt ghét bỏ, dùng đầu ngón tay ném về phía , chiếc áo khoác của Thanh Mai mắt thấy sắp rơi xuống sàn nhà bừa bộn.

“Anh còn hổ !” Thanh Mai tức nghẹn, lập tức đưa tay bắt lấy.

Chỉ là ngoài dự đoán của , chiếc áo khoác rơi xuống đất, cũng Thanh Mai bắt trong tay.

Một bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng nhưng nuôi dưỡng nhung lụa, bỗng nhiên đưa giữa hai , mang theo một cổ tức giận âm ỉ, lập tức vớt chiếc áo khoác màu đỏ , ngón tay siết đến kêu răng rắc.

 

 

 

 

 

Loading...