Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 344: Phát thưởng cuối năm

Cập nhật lúc: 2025-12-07 03:43:54
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết, tức là ngày 21 tháng Chạp, Hứa Hạ và Chung Lâm cuối cùng cũng tất việc tính toán tiền lương và thưởng Tết cho tất cả núi, bao gồm cả công nhân cố định và công nhân thời vụ.

Sáng hôm , Hứa Hạ liền dẫn theo Chung Lâm và Ngô Kình, hai trai lớn, lái xe xuống ngân hàng thị trấn rút về một khoản tiền mặt lớn, chiếc túi vải bạt màu đen đựng tiền nặng trịch.

Người dân trong thôn vẫn giữ tư tưởng cũ, một chuỗi liệu lạnh băng bằng tiền đỏ cầm trong tay thật sự.

Ăn xong cơm trưa, công việc núi cơ bản đều kết thúc, Hứa Hạ liền dựng một chiếc bàn nhỏ trong sân, yêu cầu nhóm công nhân thời vụ núi xếp thành một hàng trật tự, từng kiểm tra tên và nhận tiền công.

“Lưu Xuân Hỉ —”

“Đây, là , đây là thẻ công tác của .”

“Kiểm tra phiếu lương của ông, xem sai sót gì .”

“Không sai sai, ai da, còn tiền tăng ca ba ngày nữa, bảo hai trăm đồng, ở nhà khác thật ...”

“Nếu vấn đề gì thì sẽ thanh toán cho ông, tháng tổng cộng 18 ngày, ngoài còn 500 tệ bao lì xì Tết, ông đếm xem sai thì thể dựa thẻ công tác đến kho hàng chân núi nhận thịt heo, mỗi nhiều, chỉ là chút lòng thành mang về nếm thử.”

Theo quy tắc cũ, tiền lương cụ thể chắc chắn thể ngoài.

“Hắc hắc, , ngay đây, sang năm việc thì bảo Hồ liên hệ , chẳng nơi nào việc lực như ở đây.”

Lưu Xuân Hỉ nhận lấy phong bì màu đỏ đưa qua, trong lòng mỹ mãn.

Tiểu viện yên tĩnh ngày thường hôm nay trở nên náo nhiệt, tràn ngập khí vui vẻ, mỗi công nhân khi nhận tiền đều mặt mày hồng hào, rủ ngoài sân.

Ở nơi cách sân xa, con đường chính hàng ngày, Hứa Kiến Quốc gọi thợ mổ heo quen đến từ sáng sớm, ông thợ già dẫn theo mấy học việc cùng , chọn một con heo mập nuôi 18 tháng từ chuồng heo, tìm một chỗ trống chân núi mổ ngay tại chỗ.

Những tảng thịt heo nóng hổi, đỏ trắng xen kẽ, la liệt chiếu, chia thành từng khối lớn ba cân và ném thau lớn.

Hứa Kiến Quốc ngậm điếu thuốc, đeo găng tay cao su căng chặt, chống túi nilon bắt đầu chia thịt heo cho công nhân.

“Lão Mã, ông khúc nào?”

“Cho khúc thịt đ.í.t , về bảo vợ băm nhân bánh sủi cảo.”

“Được, hôm nay heo đất , sủi cảo nhất định thơm.”

“Tiến Trung ông khúc nào?”

lấy khúc thịt ba chỉ , béo thơm.”

...

Thời gian buổi chiều trôi qua nhanh chóng, hai giờ , tiền lương và phúc lợi của hơn ba mươi công nhân thời vụ núi đều phát xong, gần mười hai vạn tệ tiền mặt chi , chiếc túi vải bạt đen lập tức xẹp ít, nhưng hết.

Đợi công nhân rời , tiểu viện khôi phục yên tĩnh, Hứa Hạ bắt đầu phát thưởng Tết cho các công nhân kỳ cựu núi.

bộ tịch ho khan một tiếng, nén trong miệng, “Khụ khụ, đầu tiên là công nhân kỳ cựu núi của chúng , cần cù siêng năng, vĩnh viễn tràn đầy sức sống, Quách Thiết Chùy.”

Thiết Chùy sờ sờ cái đầu trọc nhỏ của , đỏ mặt dậy, Hứa Hạ đưa một bao lì xì chắc chắn tay , phần lượng nhỏ.

Bao lì xì ở đây là phong bì nhỏ đựng tiền mừng tuổi, mà là túi giấy lớn như túi đựng tài liệu, đúng nghĩa là “bao lì xì” lớn.

Nếu là kinh nghiệm ước lượng một chút, sẽ bên trong ít nhất ba bốn vạn.

Ngoài , phong bao màu đỏ còn một chiếc thẻ ngân hàng màu xanh lá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-344-phat-thuong-cuoi-nam.html.]

“Cậu đến đây hơn nửa năm , tiền lương một phân cũng tiêu, ngoài thưởng Tết là tiền mặt, thu nhập ngày thường đều gửi thẻ , tự bảo quản , đừng mất.”

Thiết Chùy thực mấy hứng thú với tiền thưởng, thèm nhét ngực, cung kính lạy chữ thập, giọng to lớn vang dội, “Cảm ơn bà chủ!”

Tuy rằng cầm cũng tiêu xài thế nào, nhưng khí lễ hội ở đây, nhận bao lì xì luôn vui vẻ, tiền thưởng của còn đuổi kịp mấy tháng hương khói ở chùa Linh Nghiệp.

Hắn quả thực là một tiểu thiên tài!

Vì thế, hình nhỏ bé của Thiết Chùy lập tức thẳng, kiêu căng ngạo mạn ngang qua Ngô Kình, cằm ngẩng lên tự hào, đặc biệt đắc ý, thành công đổi lấy một cái liếc mắt khinh thường sáng chói từ đối diện.

Tiếp theo là Hồ Quân Vĩ, mặc dù ông chỉ mới đến đầy nửa năm, nhưng những việc ông đều là đại sự, quản gia lớn núi, lao tâm lao lực.

So với lúc ông đến, núi xảy đổi trời long đất lở, t.h.ả.m thực vật phong phú hơn, đất đai bằng phẳng hơn, các thiết nông nghiệp thông minh hiện đại cũng lượt lắp đặt, tất cả đều là do Hồ Quân Vĩ dẫn dắt công nhân từng bước một nên.

Sự cống hiến của ông Hứa Hạ tự nhiên thấy rõ, vì phần thưởng Tết hậu hĩnh nhất năm nay, ai xứng đáng hơn Hồ Quân Vĩ.

“Lão Hồ, năm nay vất vả , nhưng sang năm chúng còn nhiệm vụ gian khổ hơn chờ đợi, bao lì xì chắc chắn cũng sẽ lớn hơn nữa nha.”

Hứa Hạ ha hả, đặt chiếc bao lì xì nặng trịch tay ông.

Tay Hồ Quân Vĩ trĩu xuống, lập tức kinh ngạc.

Ông là thằng nhóc vô tâm vô phổi Thiết Chùy, phần lượng trong tay, ông chút dám đoán con .

“Hạ Hạ, cái nhiều quá ...”

“Làm gì ai chê thưởng Tết nhiều.”

Hứa Hạ chậc một tiếng, nhanh chóng đuổi ông , tiện tay nhét một chiếc bao lì xì nhỏ hơn tay ông, “ , cái là cho Tiểu Viễn, mấy ngày nay cũng vất vả, nhiều lắm, đừng từ chối, nhanh nhanh nhanh, tiếp theo còn đang chờ.”

Hồ Quân Vĩ bàng hoàng nhận lấy, đầu óc vẫn còn mơ hồ, đợi khi ông bước chân phù phiếm ngoài cổng, liền đụng Hồ Tân Viễn đang đầu bù tóc rối mới từ công trường trở về.

Hồ Tân Viễn run rẩy rũ bỏ bụi bặm và cát tóc, ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy chiếc túi giấy đỏ lớn, khí phái trong tay bố , lập tức phì , “Được đó, bố già, cái là chị Hạ Hạ đặt riêng hả, cũng quá vui vẻ, bài mặt quá .”

Hắn mấy để ý lấy chiếc túi giấy, định xem chữ in đó là gì, bất ngờ trọng lượng bên trong rơi một chút.

Sao giống như giấu một viên gạch .

“Bố...” Hồ Tân Viễn lập tức ý thức điều gì đó, “Bố đừng đây đều là tiền nhé.”

Mộng Vân Thường

Hồ Quân Vĩ sắc mặt nặng nề thoáng qua chiếc túi giấy trong tay con trai, lúc mới đến, Hứa Hạ quả thực vẽ cho ông chiếc bánh lớn, nhưng ông thật sự nghĩ tới, năm đầu tiên thể nhận nhiều như .

Ông ở nhà máy Bao Hải Dương mười mấy năm, thưởng Tết cũng từng thấy khoản tiền , huống chi năm nay đến Hứa Gia Mương việc còn đầy nửa năm.

Hồ Tân Viễn căng miệng túi , thò đầu đếm cẩn thận hai , ánh mắt cũng chút kinh hãi.

“Hình như là... tám vạn.”

“Bố chắc chắn đây đều là thưởng Tết, bao gồm lương ?”

“Lão ba, bố cũng quá thể .”

 

 

 

 

Loading...