Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 397: Sự Sống Mới Của Tre Sét
Cập nhật lúc: 2025-12-07 14:23:16
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ , hôm nay con khu rừng tre nhỏ núi xem thử, thấy măng mọc , nên vội vàng đào một ít về cho cô xem.” Thiết Chùy vẻ mặt hưng phấn.
“Chỗ đủ ăn, , chúng đào thêm.” Hứa Hạ đặt măng xuống, xoa xoa tay.
“Hì hì, .” Thiết Chùy , nước miếng lập tức chảy . Vừa rõ lắm là loại măng gì, nên chỉ đào mười mấy củ.
Hai nhanh chóng . Hứa Hạ theo Thiết Chùy vòng qua vài khúc quanh, hơn nửa giờ mới đến khu rừng tre nhỏ ở một góc núi.
Trong ký ức của Hứa Hạ, khu rừng tre trồng khá nhiều năm, nhưng hầu như bao giờ măng.
Có lẽ vì lý do giống loài, tre sét (lôi trúc) khá yếu ớt, khả năng chịu lạnh tương đối kém, dễ sống ở phương Nam nhưng khó an qua mùa đông ở tỉnh Đông Sơn . Hơn nữa, Vương Thục Phân và quá bận rộn chăm sóc vườn đào, đó cũng tiến hành quản lý tỉ mỉ.
Khu rừng tre cứ để chúng tự nhiên sinh trưởng, nửa c·hết nửa sống, tưởng chừng quên lãng. Không ngờ hôm nay Thiết Chùy, ngày nào cũng chạy khắp núi, phát hiện .
Thiết Chùy dẫn đầu, chân cẳng linh hoạt băng qua con đường núi ngoằn ngoèo, đến khu rừng tre sét gần như lãng quên. Chẳng qua bước bìa rừng, Hứa Hạ ngây .
Cảnh tượng mắt khác biệt so với sự hoang vắng trong ký ức.
Những cây tre thưa thớt, yếu ớt ngày nào giờ đây vươn thẳng như kiếm, tre xanh mướt ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng sứ trắng, nối tiếp rõ ràng, thẳng tắp chỉ lên trời cao.
Lá tre tinh tế như dệt, những chiếc lá non màu xanh tươi và lá già xanh đậm xếp chồng lên , lọc ánh mặt trời thành những mảnh vàng vụn, phát tiếng sột soạt như lụa cọ xát khi gió thổi qua.
Mảnh đất , lặng lẽ toả sáng sức sống mới trong những tháng năm ai chăm sóc.
“Đẹp thật...” Hứa Hạ khu rừng tre sét cuồn cuộn như biển xanh mắt, trong mắt phát sự kinh ngạc thể che giấu.
Thiết Chùy quan tâm đến cảnh mắt, chỉ mê mẩn những củ măng nhú lên khỏi mặt đất.
“Bà chủ, cô xem, khắp nơi đều !”
Hắn vui vẻ đặt chiếc sọt lớn xuống đất, lấy hai cái xẻng nhỏ, đưa cho Hứa Hạ một cái: “Bà chủ, cái cho cô.”
Nói , nhổm m.ô.n.g lên, bắt đầu việc.
Hứa Hạ cũng xổm mặt đất, tiên dùng tay gạt lớp lá tre dày che giấu măng , đó dùng xẻng nhẹ nhàng cạy sâu bên trong, một củ măng sét thon dài, tươi mới liền ngoan ngoãn chui khỏi đất.
Vỏ măng sét màu nâu đỏ phủ một lớp lông tơ mịn, dày đặc những đốm tím tinh tế. Vỏ măng ở đầu măng bung như cánh hoa, để lộ phần thịt bên trong trắng nõn như ngọc.
Đồng thời, vết nứt của măng cũng bắt đầu tản hương cam tươi mát, nồng đậm. Vẻ tươi mới đó, chỉ cần bằng mắt thường cũng thể đoán hương vị tuyệt vời của nó.
Hứa Hạ hài lòng ném củ măng non sọt của Thiết Chùy, đó tiếp tục đào củ tiếp theo.
Chẳng qua mới đào vài củ, trong khoảnh khắc lướt qua, cô chợt phát hiện gốc tre trúc, lác đác điểm xuyết vài vật nhỏ xinh , trông như những cây nấm thon dài.
Cô đến gần xem, phát hiện hóa là nấm báo mưa dại (dã nấm bào cô).
Mộng Vân Thường
Thân nấm trắng nõn như tuyết, đỉnh nấm treo lớp mạng che mỏng như cánh ve, ánh sáng ngọc ngà chảy xuôi giữa các nếp gấp hình lưới. Đẹp nhất là chiếc mũ nấm màu tím nhạt, dường như tỏa ánh sáng m.ô.n.g lung, càng thêm lung linh ánh hoàng hôn.
Những cây nấm báo mưa hơn bất kỳ cây nấm báo mưa nào Hứa Hạ từng thấy đây. Gió nhẹ thổi qua, dường như chúng sắp sửa nhẹ nhàng khiêu vũ.
Cô cảm thán sự kỳ diệu của tạo hóa, cẩn thận hái chúng xuống. Sau đó nhanh chóng gom lớp mùn đất những cây nấm báo mưa, phủ bằng một đống lá tre.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-397-su-song-moi-cua-tre-set.html.]
Trong lớp mùn đất màu đen rừng tre, thể thấy rõ ràng những sợi nấm trắng bạc. Chỉ cần phục hồi vị trí nấm khi hái, sẽ những cây nấm báo mưa ngừng tiếp tục sinh trưởng.
“Thiết Chùy, đào măng , thấy gần đây còn một ít nấm báo mưa nữa, hái nhanh sẽ già mất. Hôm nay chúng mang về hết.”
Hứa Hạ với Thiết Chùy ở bên , đó đến bụi cây bên cạnh suối nhỏ xé một mảnh lá cây lớn cùng vài cành liễu. Ngón tay chuyển động vài , một chiếc giỏ nhỏ đơn giản đan xong. Mặc dù chịu trọng lượng lớn, nhưng nấm báo mưa bản cũng nặng bao nhiêu, dùng tạm .
Sau khi đan xong giỏ, cô bắt đầu di chuyển trong rừng tre. Không lâu , chiếc giỏ nhỏ đầy những cây nấm báo mưa trắng muốt, qua .
Lúc Thiết Chùy cũng chất đầy sọt của , lau mồ hôi trán, để một vệt bùn đất, nhưng hớn hở: “Bà chủ, chỗ đủ chứ.”
Hứa Hạ tiên sọt, đó đ.â.m xuyên về phía rừng tre sét phía . Cô cảm thấy Thiết Chùy mới chỉ đào một khu vực nhỏ, còn những mầm măng dày đặc nhú ẩn lớp lá tre vàng kim.
Khu rừng , tắm gội linh khí năm nay, thật sự tích lũy đủ đầy, mọc hết măng của mấy năm .
“Đủ , măng mùa xuân thể để qua đêm, còn hôm khác đến đào.”
Hứa Hạ đưa nấm báo mưa trong tay qua: “Cậu mang đồ về , nhờ Chú Đắc Bảo xử lý. bắt một con gà , nấm báo mưa với canh gà là tuyệt phối.”
“Tuyệt vời.” Mắt Thiết Chùy sáng lên, bước chân như gió, nhưng chiếc sọt lưng vững vàng, lâu biến mất bóng dáng.
Hứa Hạ đội ánh hoàng hôn bắt một con gà mái già béo . Khi cô mang về nhà, Hứa Đắc Bảo đang ghế đẩu cùng Thiết Chùy thu thập măng sét, một chậu măng thịt trắng nõn đầy.
Lúc Hứa Kiến Quốc cũng trở về từ công trường khu sân cũ bên cạnh, phủi bụi thịt gà.
“Măng non thật...” Hứa Hạ rửa tay cũng qua giúp lột măng. Vừa mới đến gần, một mùi hương măng tươi mát, đậm đà thoang thoảng bay mũi.
Hứa Đắc Bảo , lập tức bẻ một đoạn non nhất đưa đến tay Hứa Hạ: “Nếm thử .”
Hứa Hạ nhíu mày: “Cái ăn ? Chưa luộc sơ ...”
Măng dù tươi mới đến cũng sẽ vị chát. Đó là do các monoamine và axit oxalic tự nhiên sinh trong cơ thể chúng. Nếu xử lý mà ăn miệng nhất định sẽ chát, thậm chí còn cảm giác rát cổ họng.
Mặc dù măng sét là loại măng ít chất chát nhất trong các loại măng, nhưng Hứa Hạ vẫn nhớ rõ hương vị kỳ lạ của măng khi Vương Thục Phân xào mà xử lý lúc cô còn nhỏ.
“Bà chủ, cô nếm thử , ngon thật!” Thiết Chùy cũng tùy tay bẻ một miếng ném miệng, tiếng nhai giòn vang lên ngay lập tức, mát và thanh thúy.
Hứa Hạ bán tín bán nghi, bèn nhận lấy phần măng non Hứa Đắc Bảo đưa qua, c.ắ.n một miếng nhỏ bỏ miệng.
“Hửm?”
Vừa miệng, vị ngọt thanh thoát giữa môi răng liền Hứa Hạ kinh ngạc.
Thật sự là ngọt.