Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 490: Thợ thủ công Trâu Lão Cước
Cập nhật lúc: 2025-12-09 01:20:26
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khi ở mương Hứa gia đang vùi đầu ăn đến mức lâng lâng như tiên, Mã Lương, đầy gió bụi và mệt mỏi, cũng mới xuống máy bay. Lúc trời tối đen, chuỗi cung ứng lạnh đặt chờ sẵn. Sau khi dỡ hàng, nhanh chóng mang theo lô thịt tươi và chân giò của chạy về phía rừng sâu núi thẳm.
Trâu Nham Sơn sống tại thôn Ca Cô, trấn Võ Đức, thành phố Tuyên Uy, tỉnh Vân Nam. Đây là một ngôi làng nhỏ ẩn trong lòng núi Ô Mông.
Mã Lương và xe hậu cần thâu đêm bốn năm tiếng đồng hồ đường, cuối cùng mới lắc lư đến đầu phía đông thôn Ca Cô.
Hiện giờ tháng 11, trời mới tờ mờ sáng. Núi Ô Mông tiết Sương Giáng như đổ một hồ lạnh, sương mù cũng sự sống, bao bọc ngôi làng nhỏ bé như một khối bánh dày nếp dính xám xịt.
Vị trí địa lý của thôn Ca Cô ưu việt, độ cao so với mặt nước biển là 2200 mét. Sương mù khiến độ ẩm khí duy trì ở mức $70\%-85\%$ quanh năm. Nhiệt độ $5^\circ\text{C}$ hiện tại là mùa thích hợp nhất cho nấm mốc xanh tự nhiên phát triển chân giò hun khói.
Chân giò hun khói nhất là sự kết hợp hảo của thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thay đổi địa điểm, hương vị liền còn đúng nữa.
Ra khỏi ngọn núi , phần lớn nấm mốc chân giò hun khói Tuyên Uy sẽ biến thành màu trắng c.h.ế.t tối tăm, giống như rắc một lớp vôi bột dày cộp. mỗi chiếc chân giò hun khói do Trâu Nham Sơn , lớp nấm mốc bám đó đều là màu xanh đậm chuyển dần tuyệt , nếu ghé sát còn thể ngửi thấy mùi thông rừng tươi mới cơn mưa.
Ngoài tay nghề gia truyền, môi trường địa lý và khí hậu tự nhiên mới là món quà của trời ban, đây là mấu chốt để tạo nên một chiếc chân giò hun khói Tuyên Uy nhất.
Cho nên dù Trâu Lão Cước tiền trong tay, ông vẫn dọn khỏi ngôi làng nhỏ đơn sơ mà tĩnh lặng .
Bánh xe lộc cộc lộc cộc lăn qua con đường lát đá ẩm ướt, cùng với tiếng cối nước già ( cối nghiền giã bằng sức nước) ở cửa thôn kêu kẽo kẹt trong gió lạnh, xe hậu cần cuối cùng cũng đến nơi, xích xích dừng sân nhà họ Trâu.
Mã Lương ở ghế xe còn đang buồn ngủ mở mắt , hết duỗi duỗi cái eo và sống lưng tê dại vì suốt đêm, đó khoác chặt áo khoác , lau mặt bước xuống xe. Không ngờ đặt chân xuống đất luồng khí lạnh lẽo trong núi thổi đến run rẩy.
Anh nhanh chóng châm một điếu t.h.u.ố.c hút mấy , lúc mới dẫm dẫm bàn chân chút tê dại, cất bước sân.
“Trâu đại gia—”
Cách tấm cửa gỗ cũ kỹ, Mã Lương thấy Trâu Nham Sơn đang bận rộn trong sân.
Tháng 11 đến, đây là một trong những tháng nhất để tập trung chân giò hun khói. Ba tháng cũng là lúc Trâu Lão Cước bận rộn nhất mỗi năm, quả thực thể là dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó. Cho nên lúc mới hơn 5 giờ sáng, ông bắt đầu công việc lu bù.
“Ai, tiểu Mã đến .”
Cửa gỗ mở , đập mắt khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Trâu Lão Cước, mà là một phụ nữ trung niên da dẻ hồng hào, tươi .
“Hắc hắc, thím A Tịch, đến sớm như , quấy rầy các thím chứ?” Mã Lương dẫm tắt tàn t.h.u.ố.c mặt đất, ha hả chào hỏi phụ nữ.
“Nghe đến hôm nay, ông dậy từ sớm.” Thím A Tịch mở cả hai cánh cửa cố định , chiếc xe hậu cần bên ngoài, “Bảo mấy nhóc của dỡ hàng , sân dọn trống .”
“Ài, ạ.”
Mã Lương hiệu cho tài xế và hai nhóc khác xe, mấy liền hiểu ý mở cửa xe bắt đầu dỡ hàng. Anh thì theo thím A Tịch sân .
Trời lạnh thế , nhưng ông lão trong sân mặc một bộ đối sam vải dệt thủ công màu chàm mỏng manh, cánh tay gầy nhưng săn chắc để lộ ngoài.
Tóc ông bạc trắng, khuôn mặt như quả óc ch.ó khô cằn đầy những nếp nhăn sâu, hai má ửng màu Cao Nguyên thâm sẫm. Ông đang cau mày mài một con d.a.o cong hình vòng cung sắc lấp lánh ánh bạc.
Mộng Vân Thường
Lúc thấy Mã Lương thò đầu thò cổ cửa, ông lập tức lạnh mặt hừ một tiếng, “Thằng nhóc thối, chỉ mày thích tìm phiền phức.”
“Heo ô kim nuôi ở ngoài, e rằng từ lúc đẻ đến khi thịt cũng chạy ba dặm đường.”
Cũng may Mã Lương sớm quen với tính khí của ông lão , ông ngoài lạnh trong nóng, cho nên nhanh chóng xòa tới, “Ôi chao, Trâu đại gia, còn giận .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-490-tho-thu-cong-trau-lao-cuoc.html.]
“Lão Mã là khôn ngoan cỡ nào chứ, còn thể lừa ư. Heo tuyệt đối là heo , ông một cái là ngay.”
Mã Lương ông vì cho , sợ lừa lãng phí tiền, nên nhanh chóng bóp bóp vai ông một cách mật, “Đại gia , ông mau lên xem hàng của . Nếu ông một chữ , lập tức kéo về ném mặt bà chủ bán heo đó, bắt cô trả tiền cho , ông thấy ?”
Mã Lương mặt đầy tươi , còn tiểu nhân trong lòng thì thầm lặng vái lạy về phía bắc, xin bà chủ Tiểu Hứa.
Lời khách sáo, tuyệt đối đều là lời khách sáo.
Mà Trâu Nham Sơn Mã Lương lời châm chọc, tuy vẫn giữ vẻ ngoài bất cần, nhưng vẻ mặt lạnh lùng cuối cùng cũng phần dịu . Ông chống tay dậy về phía cửa.
Ông xem thử rốt cuộc thằng nhóc Mã Lương thứ hàng gì.
Mã Lương thấy trong lòng vui vẻ, cũng nhanh chóng phía , mở từng chiếc thùng hậu cần lạnh mà mấy nhóc dỡ xuống, hết xách hai chiếc chân giò , loảng xoảng một tiếng đặt lên bàn đá trong sân.
“Trâu đại gia, ông xem, chiếc chân giò ?”
Theo ánh của Trâu Nham Sơn, hai chiếc chân đầy đặn ánh lên màu vàng sậm ánh nắng sớm lọt mắt, ánh mắt ông bỗng dưng khựng , vẻ mặt lập tức đổi.
“Thằng nhóc thối, ...”
Trên khuôn mặt đen sạm của ông lão lướt qua một tia kinh ngạc, ông mím môi phía .
Chỉ thấy chiếc bàn đá đen như mực, hai chiếc chân đầy đặn như đàn tỳ bà ở đó, bộ cơ bắp của chiếc chân đường cong trơn tru, một chút mỡ thừa nào tích tụ, móng đen nhánh bóng loáng, các mép móng mài mòn nghiêm trọng, thấy dấu vết của việc leo núi chạy bộ quanh năm.
Ánh mắt Trâu Nham Sơn sâu hơn vài phần, hiển nhiên trở nên nghiêm túc.
Ông nhấc con d.a.o chân giò mài bén, lạng xuống một lớp thịt đỏ mỏng bề mặt, đưa ánh sáng sớm mờ ảo chăm chú. Chỉ thấy giữa ánh sáng xuyên qua lớp thịt đỏ, còn phân bố những mạng dầu tinh tế gần như thể thấy.
Mà huyết nhục tươi đỏ cùng lớp mỡ che giấu những mùi hôi tanh mà ngược ẩn ẩn truyền một loại mùi thơm trái cây dại và thông xanh tươi mát.
Trâu Nham Sơn hiển nhiên còn vẻ khinh thường , trong ánh mắt ngược mang theo sự hưng phấn ẩn giấu. Sau đó, ông dùng ngón tay đầy vết chai nhẹ nhàng ấn vài cái chỗ thịt đầy đặn nhất của chân .
Thịt chất săn chắc độ dai, đàn hồi nhanh chóng và lực, quả thật là dáng vẻ mà một con lợn rừng chạy bộ thuần chủng nên .
Ngay cả ông cũng nhận , khóe miệng nhếch lên.
Đôi mắt Trâu Nham Sơn càng ngày càng sáng, bàn tay thô ráp vỗ mạnh, bẻ chiếc móng đen bóng phía chân heo . Phần gân chân bên trong cũng trong suốt, sáng bóng như nhựa cây, khớp xương thô to nhô lên, màng xương ánh màu chì nhạt, canxi đầy đủ.
Ông lão thở dài lắc đầu, lẩm bẩm tự .
“Gân chân trong trẻo như nhựa thông, cơ chân nổi góc cạnh như vỏ dao, chân ô kim, lưng rồng...”
“Thứ thế mà là chân lưng rồng ...”