Trói Bằng Sợi Tơ Hồng, Buộc Lại Trái Tim Anh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-03 16:18:59
Lượt xem: 51
Trong phòng bao, các ông trùm thương nghiệp đang bàn bạc sôi nổi.
là trợ lý của Cố Hạo, chỉ ở một bên cúi gằm mặt xuống, dám lời nào.
bao giờ nghĩ rằng, đời còn thể gặp Cận Bắc Tiêu.
Khốn nạn hơn nữa chính là, hôm nay mặc chiếc váy dài tay màu đỏ rượu giống hệt đêm hôm đó.
chỉ thể cầu nguyện nhận .
lẽ vì cúi đầu quá lâu, một lên tiếng trêu chọc: “Tổng giám đốc Cố, cô gái xinh bên cạnh rụt rè thế, dẫn cô chơi cùng ?”
Cố Hạo liếc , dùng khuỷu tay thúc , mới từ từ ngẩng đầu lên, nhưng vẫn dám về phía Cận Bắc Tiêu.
cố gượng một cái, tự giới thiệu: “ tên Tô Kiều Y, là trợ lý của tổng giám đốc Cố, tính cách... quả thật khá rụt rè.”
Nói xong, thấy một tiếng nhạo.
Cận Bắc Tiêu chằm chằm , giọng lạnh lùng vang lên: “Trông cô Tô chút rụt rè nào.”
Không hiểu , một chút mỉa mai trong lời của .
hổ gượng hai tiếng, dám gì, nhưng Cố Hạo đỡ cho : “ , cô rụt rè chút nào . lớn lên cùng cô , bao giờ thấy cô ngại ngùng. Thấy trai cô còn lao chứ, chắc là vì Cận quá trai.”
lặng lẽ đá một cái. là sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
chỉ đành phụ họa: “ thế, là Cận quá trai.”
Cận Bắc Tiêu dường như vui vẻ, giơ ly rượu lên hướng về phía : “Cảm ơn cô Tô khen, mời cô một ly.”
vội vàng tự rót một ly cho , dậy cụng ly với , đó uống cạn.
“Tửu lượng của cô Tô quá!”
Ha ha, nếu năm đó tửu lượng của cũng như , nhầm Cận Bắc Tiêu thành mẫu nam .
Có Cận Bắc Tiêu ở đây, như đống lửa, đống than.
Để thoát khỏi nơi càng nhanh càng , đầu bắt đầu lắc lư, mới cẩn thận một cái suýt nữa thì ngã lòng Cố Hạo.
Cố Hạo đẩy đầu , bảo tránh xa chút.
tỉnh táo , khẽ mỉm với , ngượng ngùng : “Xin , nhà vệ sinh một lát để tỉnh táo hơn.”
***
Ra khỏi phòng bao, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Sau khi nhắn tin báo cho Cố Hạo, lập tức thẳng cửa quán bar.
Mùa đông, một giờ rưỡi sáng, đường phố gần như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/troi-bang-soi-to-hong-buoc-lai-trai-tim-anh/chuong-1.html.]
Để phát hiện, cố tình xa hơn một chút mới gọi taxi.
Khoé mắt liếc thấy một bóng cao lớn đang về phía , giác quan như phóng đại, tim đập lúc càng nhanh, theo bản năng bỏ chạy.
đàn ông bước hai ba bước tới túm lấy tay .
Do quán tính, loạng choạng ngã lòng .
“Cô Tô…” Giọng trầm thấp và mê hoặc của đàn ông vang lên đỉnh đầu : “Lại chạy ? Đã năm năm , em chịu trách nhiệm với chứ.”
Đầu óc như một vật nặng giáng xuống, vang lên một tiếng nổ lớn.
ngẩng đầu lên, giả vờ ngây ngô: “Cận , gì thế, hiểu gì cả?”
Cận Bắc Tiêu , đột nhiên bật .
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi môi đỏ mọng. Dù rộ lên, vẫn mang vẻ cao lãnh tự phụ.
Anh cúi thấp xuống, ghé tai khẽ : “Trí nhớ của cô Tô kém thế? Đêm hôm đó, em cũng mặc chiếc váy mà.”
“Váy nào? Chiếc á? Váy mua từ hàng đồ cũ về đấy.”
nuốt nước bọt, khi đầu óc cố gắng hoạt động nhanh chóng thì cứu tinh cuối cùng cũng đến.
thấy Cố Hạo đang chạy chậm đến, hào hứng vẫy tay với , như vô tình lùi để tránh xa Cận Bắc Tiêu.
“Cố Hạo, đến đây?” cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng đến phía Cận Bắc Tiêu.
quên mất, Cố Hạo là một tên ngốc đầu đất từ bé đến lớn, trừ chuyện ăn thì chẳng gì cả.
Thế nên mới khởi nghiệp đầu, mong trông chừng .
Cậu dừng cách ba bước, đ.á.n.h giá từ xuống :
“Lúc nãy , Cận bảo sợ một nguy hiểm, đặc biệt tiễn . còn dũng mãnh thế, chắc chắn chuyện gì.”
Cận Bắc Tiêu , thú vị :
“Tổng giám đốc Cố cô Tô dũng mãnh?”
“Tất nhiên , hồi cô hai mươi tuổi bar, liền ...ô ô…”
lao lên bịt miệng : “Cậu hại c.h.ế.t ?”
Cố Hạo , đá m.ô.n.g một cái, bảo mau cút về.
Một luồng khí lạnh từ phía xộc tận xương tủy, giọng của Cận Bắc Tiêu vang lên:
“Cô Tô, chuyện tổng giám đốc Cố còn quên, chắc em cũng quên nhỉ?”