cất sợi dây đỏ , liếc bộ quán bar.
Năm năm trôi qua, ngoại trừ vị trí của các bàn ghế chút đổi, thì thứ gần như vẫn .
mới nhận , hóa vị trí cũng là vị trí của năm năm .
Vì nhớ rõ thế?
Có lẽ vì đó là đầu tiên đến quán bar, nên ấn tượng sâu sắc hơn chút.
Hồi đó, một theo đuổi phiền phức, ngày nào cũng quấn lấy .
Anh là một học sinh ngoan, đồng thời cực kỳ tự tin, dù từ chối thế nào, vẫn tin rằng thích .
tìm Cố Hạo đóng giả bạn trai giúp .
dây thần kinh của thô, khác cái là và chỉ là em.
Sau đó thích những cô gái thành tích , phẩm hạnh .
Thế là ngay tối hôm đó, lấy hết dũng khí lôi Cố Hạo đến quán bar gọi mẫu nam.
còn đăng nhiều bài gợi cảm lên mạng.
Giữa chừng, Cố Hạo vệ sinh, lỡ uống hai ly rượu, thế là say mất.
Trong cơn mơ màng, thấy một đàn ông. Dù là vóc dáng ngoại hình, khí chất, đều cực kỳ phù hợp với gu thẩm mỹ của .
Hai mươi tuổi, đúng cái tuổi nghé con mới sinh sợ cọp.
loạng choạng về phía , nắm lấy tay .
Xung quanh hình như tiếng hô kinh ngạc, nhưng quan tâm.
Mượn chút men, còn túm cà vạt của như kiểu dân chơi.
“Anh cũng là trai bao ở đây ? Cosplay ? Sao mặc cả vest thế?” mở ví tiền trong Wechat cho xem: “Tối nay bao .”
Sau đó đến khách sạn, nhớ rõ cởi quần áo của như thế nào. Anh phản kháng nhiều , nhưng cuối cùng đều vô ích.
Giống như một con cá thớt, mặc xâu xé.
Ngày hôm tỉnh dậy, rõ mặt xong, mới gây họa .
Ở Kinh đô , ai mà đang cạnh là Cận Bắc Tiêu.
Thiếu gia nổi tiếng nhất giới kinh đô
Cao ngạo cấm dục, gần gũi phụ nữ.
Để tránh rước họa , nhân lúc tỉnh, bỏ chạy.
Chỉ là ngờ, năm năm trôi qua, vẫn quên chuyện , cũng quên .
bước khỏi quán bar và lên ghế phụ.
Lần Cận Bắc Tiêu tự lái xe đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/troi-bang-soi-to-hong-buoc-lai-trai-tim-anh/chuong-3.html.]
cài định vị đến nhà .
c.ắ.n răng, im lặng suốt quãng đường, Cận Bắc Tiêu cũng một lời.
Khi sắp qua khách sạn đó, cuối cùng cũng quyết định mở miệng:
“Dừng ở đây .”
Xe từ từ dừng , Cận Bắc Tiêu như đóng băng, vài phút mới đầu .
“Tô Kiều Y, em nghĩ kĩ , gì .”
***
Vẫn là phòng xép tổng thống.
Cận Bắc Tiêu đẩy cửa, dùng cà vạt quấn tay từng vòng một.
Giọng chút kiềm chế: “Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp.”
“Đây là nợ .”
Anh nhếch môi, ghé sát tai . Hơi thở ấm áp phả cổ , giọng như lông chim bay bổng tai, khiến run lên.
“Tô Kiều Y, năm năm , tình cảm của em trả kiểu gì? em chịu trách nhiệm.”
trả lời, nhón chân lên và chặn môi .
Rất nhanh đó, phản công, đưa lên giường.
“Cô Tô, em thích cosplay ?”
cau mày, đầu , há miệng nhưng nên lời.
Khi thứ kết thúc là đêm khuya, trong vòng tay Cận Bắc Tiêu nhúc nhích.
Anh vòng tay ôm lấy , khẽ vỗ về đầu .
Như một con sói ăn no đang l.i.ế.m móng vuốt của .
Khi lấy sức, tựa cằm lên n.g.ự.c , :
“Chúng , xóa hết nợ nhé? Ai cũng nợ ai nữa.”
Đôi mắt sâu thẳm như nước, thấu .
“Cô Tô chịu trách nhiệm ? trở thành một con ch.ó lạc nhà .”
Anh những lời cứ như thể phạm tội tày đình.
: “Cận Bắc Tiêu, năm năm ngủ , năm năm ngủ , chúng thanh toán .”
Anh như thấy một câu chuyện , cúi đầu xuống hôn .
Lần , càng xâm lược hơn.
Giọng trầm ấm xuyên qua màng nhĩ: “Tô Kiều Y, đổi là nợ em.”