“Rầm!” Chiếc hộp nhạc Lục Thời Diệc đặt ở góc bàn  Trần Hỉ vung tay  rơi xuống đất, vỡ tan tành.
 
Đây là món quà sinh nhật tuổi 18 mà  tặng  .
 
Anh  vội vàng lao tới, nhưng khi nhặt những mảnh vỡ lên,   đột nhiên sững .
 
Hộp nhạc là do  tự tay , bên  là hai  nhảy múa nhỏ, phía  là mấy ô nhỏ.
 
Mỗi ô nhỏ đều  một mật mã, bên trong đặt một mẩu giấy nhỏ.
 
Vốn dĩ  khi thi đại học xong,  sẽ  cho   mật mã đầu tiên để mở ô nhỏ đầu tiên, thế nhưng giờ tất cả đều   vỡ tung.
 
Anh    thấy những gì   về tương lai.
 
Mẩu giấy nhỏ đầu tiên  rằng: [Lục Thời Diệc, thi đại học xong  nè, để  thi cùng trường với , em  cố gắng  nhiều đó,   thưởng cho bạn gái  một nụ hôn ?]
 
Lục Thời Diệc quỳ  đất, tay run rẩy, mở mẩu giấy nhỏ thứ hai.
 
[Lục Thời Diệc, chúng   nghiệp đại học ,    đây? Cái danh xưng bạn trai  em chán , em chỉ  hỏi ,  hứng thú đổi một cái tên gọi khác ? Bắt đầu bằng ôx đó, tự đoán .]
 
Mẩu giấy thứ ba.
 
[Em bé của chúng  chào đời  ? Nhanh lên,  cho em , là bé trai  bé gái?]
 
Tờ thứ tư, tờ thứ năm, tờ thứ sáu…
 
[Lục Thời Diệc, em     tóc bạc  ,   chê em già ? Hả? Nhìn  mắt em .]
 
Tờ cuối cùng.
 
[Lục Thời Diệc, nếu   thấy tờ giấy ,  nghĩa là đời  chúng  đều ở bên . Ôi,   đến bước  ,  kiếp  chúng  vẫn ở bên  nhé? Dù ai   cũng   đầu thai , móc tay hứa !]
 
Anh     thành tiếng.
 
“Anh sẽ ôn thi  để  Đại học Bắc Kinh”
 
Anh  nghẹn ngào: "Đường Đường, đợi  một năm nhé, chỉ một năm thôi,  ?”
 
 lắc đầu: "Lục Thời Diệc,  còn nhớ  đầu tiên  đến Đại học Bắc Kinh tìm em, em  lấy đơn đăng ký ?
 
Đó là đơn xin  sinh viên trao đổi, hôm qua em nhận  thông báo, em  đậu , năm hai em sẽ  du học trao đổi.”
 
Anh  sững .
 
“Cho dù   thi  Đại học Bắc Kinh, em cũng  ở đó nữa.”
 
“Có  là… để né tránh ? Em cứ thế… chán ghét   ?”
 
 lắc đầu: "Không .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/troi-nam-bien-bac/chuong-9.html.]
 
  xuống bên cạnh  ,  về phía hoàng hôn ngoài cửa sổ.
 
“Là bởi vì đến Đại học Bắc Kinh em mới hiểu , thế giới bên ngoài thực   thú vị. Sau khi nỗi đau chia tay qua , hình như một  cũng   là chuyện gì .
 
Em  sống rực rỡ hơn một chút, nên em  chọn  trao đổi.”
 
  đầu   .
 
“Lục Thời Diệc,  cũng  thôi, cho dù   em,  cũng sẽ sống  .”
 
“Không,  sẽ  sống  ,   em, cuộc đời  còn  ý nghĩa gì nữa…”
 
Anh  nước mắt đầm đìa:
 
“Đường Đường, mười ba năm ,  căn bản  từng nghĩ đến những ngày tháng   em. Là  sai ,    ngốc nghếch và hồ đồ đến thế, rõ ràng em   với  là em  thích cô , rõ ràng    mà…”
 
 , rõ ràng   .
 
Thế nhưng cuộc đời , chính là   thuốc hối hận.
 
Ngày hôm đó, cho đến khi hoàng hôn buông xuống,   vẫn cứ  ngừng rơi lệ.
 
Có lẽ   cũng  hiểu , mười mấy năm gắn bó, rốt cuộc   hạ quyết tâm lớn đến nhường nào để rời xa  .
 trở  Đại học Bắc Kinh, tiếp tục cuộc sống của .
 
  thích thủ đô, nơi đây  phong cảnh   khác biệt so với phương Nam, mùa thu lá vàng trải khắp nơi, mùa đông tuyết trắng phủ đầy.
 
Lục Thời Diệc cuối cùng cũng  đến Đại học Nam Kinh  học.
 
    gác  tất cả các hoạt động xã giao ngoài việc học, mỗi cuối tuần đều bay đến Đại học Bắc Kinh.
 
Kiên trì bất di bất dịch.
 
Anh  sẽ   phiền cuộc sống của , đôi khi chỉ lặng lẽ    từ xa, đôi khi    ký túc xá của .
 
Anh  đến mỗi tuần, đương nhiên   ở Đại học Kinh vui vẻ đến nhường nào, chỉ là trong những niềm vui ,  còn bóng dáng   nữa.
 
    vẫn hy vọng một ngày nào đó  sẽ hồi tâm chuyển ý.
 
Còn  dần dần   chỉ một  theo đuổi, họ cũng sẽ đợi   ký túc xá, tặng hoa, tặng đồ uống cho , rủ   xem phim,  mua sắm, quan tâm chăm sóc  ân cần.
 
Lục Thời Diệc mỗi   thấy đều nắm chặt tay, mắt đỏ hoe.
 
     địa vị để ngăn cản.
 
Anh  cũng  từng nhắn tin cho ,  kiềm  mà giãi bày nỗi nhớ nhung, còn câu trả lời của  thì lịch sự nhưng xa cách.
 
   sẽ   đầu  nữa, nên sẽ  cho   bất kỳ hy vọng nào.