Thẩm Gia Hòa ló đầu  , đồng tử bỗng co rút .
Chỉ thấy đám cai ngục , đầu bỗng phồng to gấp mấy , mặt nứt toác thành bốn múi, cắn bay đầu những  còn  chịu  phòng giam.
Đám  lúc nãy còn ồn ào phút chốc câm như hến.
Rồi đám cai ngục nhanh chóng khôi phục  dáng vẻ ban đầu, chỉ là khóe môi vẫn dính máu, trông cực kỳ rợn .
Bọn họ còn l.i.ế.m mép với vẻ thèm thuồng,  gằn: “Bảo chúng mày về phòng nhanh còn  , đáng đời.”
Máu chảy lênh láng khắp sàn, cảnh tượng rợn , mấy  nhát gan   dọa đến ngất xỉu.
Lúc , khung cảnh tĩnh lặng đến mức  thể  rõ tiếng kim rơi.
Cộc... Cộc cộc...
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tiếng giày da nghiến lên sàn đá.
Một  đàn ông mặc đồng phục đen từ trong bóng tối bước .
Đám cai ngục vốn lười nhác bỗng  nghiêm thẳng tắp, cúi chào   tới: “Ngục trưởng.”
Thẩm Gia Hòa rướn cổ  xuống, chỉ thấy bóng lưng gã ngục trưởng .
Bóng lưng vai rộng eo hẹp đó trông  giống Lâm Viễn Chu.
Dẫu  cái eo nhỏ ... Trước khi chia tay, ngày nào cô cũng bấu chặt mà kêu “chậm chút”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/troi-oi-ban-trai-lai-la-boss-trong-pho-ban-kinh-di/chuong-4.html.]
Người đàn ông  khung cảnh hỗn loạn xung quanh, cất giọng trầm thấp lạnh lùng: “Làm sạch sẽ một chút.”
“Vâng thưa ngục trưởng.” Cai ngục cung kính đáp.
“Hôm nay  mấy  mới đến?” Người đàn ông hỏi.
Cai ngục cúi đầu: “Tổng cộng năm mươi tám ,    vài kẻ   lời,   xử lý, giờ còn bốn mươi ba .”
“Để chúng hiểu rõ vài quy tắc, đừng   chuyện gì nữa.” Ngục trưởng  xong thì rời .
Bấy giờ, phạm nhân đối diện ngục trưởng bỗng dưng hét lớn: “Tao   phạm tội, mày  tư cách gì nhốt tao ở đây? Mau thả tao  ngoài! Cái thằng ẻo lả nhà mày! Nhìn cứ như đàn bà...”
Hắn còn   xong, một cái xúc tua màu tím đen lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng khỏi  ngục trưởng.
Chọc thẳng  cổ gã đàn ông .
“Phập.” Gã đàn ông ôm lấy cổ, trợn to hai mắt, vẻ mặt đầy khó tin.
Xúc tua màu tím đen rút về, ghét bỏ phẩy m.á.u xuống mặt đất.
Cai ngục sợ tới mức run cầm cập, cúi  với  đàn ông: “Xin  ngục trưởng, đây là phạm nhân mới đến, vẫn   quy tắc.”
“Dạy dỗ đàng hoàng, còn   , kẻ c.h.ế.t là .” Giọng  của ngục trưởng lạnh lùng  cảm xúc, cũng  hề dừng bước, chẳng mấy chốc  biến mất  màn đêm.
Điều  khiến Thẩm Gia Hòa đang định  gì đó bỗng ngậm miệng.
Rõ ràng, ngoài phạm nhân , nơi đây   ai là con  bình thường cả.