Dao Dao khựng , con ma nhỏ  Miêu Bạch   vui : “Mày định  gì, mày cảm thấy mày   gì tao hả?”
Miêu Bạch  là tức giận, nó mới  tin  là con ma nhỏ   thể  gì  nó. Nếu như ai cũng  thể tùy tiện bắt nạt nó thì   uổng công tu hành hàng trăm năm của nó   chứ. Miêu Bạch bỏ qua con ma nhỏ, nó bất mãn  với An Dao: “Này cô gì ơi, cô  định phản bác ?”
Mặc cho Miêu Bạch tức lộn ruột thì An d.a.o vẫn cứ trơ trơ  đó. Ma nhỏ  thấy thì  đắc ý mà : “Thấy , mày   gì  tao . Thân xác của cô  mà   thì  mày cản nổi hả?”
An Dao cứ thế mà vô thức , nhưng ngay khi  ma nhỏ  câu  thì cô đột nhiên sáng mắt,  đó dùng một lá bùa  tay mà áp  trán ma nhỏ khiến nó kinh hãi nhảy khỏi tay cô. Cả Miêu Bạch và ma nhỏ đều giật , rõ ràng bọn họ đều tưởng An Dao   ma nhỏ điều khiển .
An Dao  đầu  ma nhỏ bằng ánh mắt sắt lẹm, cô : “Mày đùa tao đó hả,   tao là ai   mà  dám đè đầu cưỡi cổ tao chứ.”
Đây tuyệt đối   là linh hồn của Lê Phương Thảo, Miêu Bạch trố một con mắt mèo của nó  chăm chăm An Dao  : “Cô…là ai ?”
“Miêu Bạch,     .  là An Dao, Ngô An Dao!”
Trịnh Phương Thảo tuyệt đối    họ của An Dao, đây chắc chắn   là cô,  tay dứt khoác như    là phong cách của tay mơ mới  nghề.  Miêu Bạch còn  kịp suy nghĩ thêm điều gì thì nó liền cảm thấy đầu đau như búa bổ,  đó mơ hồ  còn  gì nữa mà ngất xỉu. 
An Dao lườm cái đám ma   : “Chúng mày cầu xin tha thứ  hóa kiếp đây. Tao chỉ  chúng mày ba phút để suy nghĩ, nếu như cầu xin tha thứ thì hãy khai  những gì con đàn bà  , bằng  tao cho chúng mày hóa kiếp.”
“Chúng    gì hết, xin cô hãy tha cho chúng  .”
Bọn ma nhỏ rối rít cầu xin nhưng An Dao  “tha” cho một lá bùa lửa, lá bùa phừng phừng cháy, thiếu điều thiêu rụi cả mấy con ma  bọn chúng nháu nhàu  thét. Cũng may là lửa  chỉ  tác dụng với bọn ma, nếu mà lửa thật thì  cơn thịnh nộ  của cô chắc là căn phòng  sẽ cháy rụi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/36.html.]
“Bọn  , bọn  !”
An Dao hài lòng mỉm , cô  xổm xuống  : “Như    là ngoan  . Nói mau, con mụ đàn bà  sai chúng bây ở đây  loạn cái gì?”
“Bà …bà  chỉ dặn chúng  ở đây chờ những vong nhi   bỏ để ăn hoặc là huấn luyện cho chúng. Đại khái là bà  sẽ chọn  một vài đứa xuất sắc để đưa  cùng. Chúng  cũng   dụng ý của bà  cho lắm, chỉ  là bà  sẽ dùng chúng để đưa  bụng những   mang thai.”
Con ma lành lặn  là lễ phép , An Dao  ném cho nó một lá bùa nữa  cho nó sợ tới nỗi  chạy vòng quanh  : “ ,   hết mà, nên đừng  đốt chúng  nữa.”
“Nói nhanh! Tao   thời gian chơi đùa cùng bọn bây .”
Con ma nhỏ gật đầu lia lịa, nó : “Nghe  đó dùng để hút lấy giấc mộng của  . Chúng  chỉ   như  thôi, chúng      những chuyện quan trọng cơ chứ.”
An Dao khẽ cau mày, lẽ nào mười năm cô vắng mặt thì con đàn bà Thường Vy   biến thái đến mức độ đó  ư. Trên đời  chỉ một  cô điên là đủ, cô  nghét những   xu hướng điên hơn cô. An Dao  xung quanh căn phòng, cô  hỏi: “Kết giới bao quanh chỗ  là do ai đặt, lẽ nào cũng là con đàn bà  ư?”
“Không ! Bà  nhờ một  nào đó đến đặt thì …”
Ma nhỏ ấp úng, An Dao   trừng mắt  thì nó mới  tiếp: “Là một  đàn ông!”
“Đàn ông? Có  là  mà hôm nay đến cùng mụ   ?”
“Không ! Người đến cùng bà    sức mạnh đó.”