Phí lời!”
Hoài Khanh tuy là đang cảm thấy bất  lắm nhưng   vẫn cố tỏ  bình tĩnh.  giây tiếp theo    còn bình tĩnh nỗi nữa khi Đại Phùng cầm thứ gì đó trông giống “bùa” và dí sát  Trịnh Phương Thảo. 
“An, mày đang  cái gì ?”
Hoài Khanh lớn giọng gọi An, ban đầu bọn An Da còn tưởng Hoài Khanh lợi hại lắm, dám lấy  nuôi Quỷ trùng.  bây giờ xem    như thế,   chắc chỉ  dụ An Dao  sâu hơn nữa mà thôi. Mục đích cuối cùng của Dương Hoài Khanh chính là  Trịnh Phương Thảo nhập  xác của An Dao để lấy mộng cho  . Mục đích cuối cùng cũng chỉ là Đại Mộng của An Dao mà thôi chứ chẳng  vì Trịnh Phương Thảo. Dĩ nhiên  lẽ cũng  một chút tình, và nhân đó  thể một công đôi việc. 
Ngoan ngoãn như Trịnh Phương Thảo thì ai mà chẳng thích. Càng hương hồ cô   thể bán mạng cho Hoài Khanh như thế thì đúng là hiếm  khó tìm. 
Nghe thấy Hoài Khanh gọi giật ngược, An  vui : “Từ từ,   thấy  đang kẹt ở đây .”
An  mới lơ đãng một chút mà   An Dao tương cho một cú và đầu đau điếng. Bùa của An  cửa cũng chẳng chống   với An Dao, tuy nhiên hôm nay An Dao cũng mất khá nhiều sức. Hoài Khanh và Trịnh Phương Thảo bên   chịu  nữa mà gấp gáp : “Nếu như   nhanh thì linh hồn cô   . Mau lên!”
An  Hoài Khanh giục thì cũng gấp gáp   nên  gì, nó  sang  An Dao một cái, như thể  c.h.ế.t cùng cô . Rõ ràng một điều, An  cảm tính,  nặng tình. Tuy rằng  nó đúng là một    gì nhưng nó    hiếu, bởi vì Hoài Khanh đe dọa tính mạng của  nó cho nên nó  thể  khuất phục,  lẽ vì thế nên   nhẫn tâm của nó mới cảm thấy nó là Quỷ linh nhi phiên bản  và  tìm Quỷ linh nhi mới.
Khó hiểu, Hoài Khanh rõ ràng chẳng  tí sức mạnh nào nhưng   thể điều khiển những  mạnh như thế. Lẽ nào   nắm  điểm yếu chí mạng của  con nhà   chứ. Nếu như   thì chẳng  cách nào khác để giải thích cả. 
An  đồng vu quy tận với An Dao phút  thì phút   khựng   khi  thấy  An Dao mặt mày dính đầy m.á.u me, cô đang đưa cổ tay chảy m.á.u ròng ròng của  lên để l.i.ế.m một cách ngon lành. 
An suýt nữa thì nôn, nó là Quỷ linh nhi, từ nhỏ  uống  nhiều m.á.u nhưng mà đến nỗi biến thái như An Dao thì cũng là  đầu tiên trong đời nó  thấy thì đừng  tới bọn Hoài Khanh. Đã l.i.ế.m m.á.u của chính  thì cũng thôi , đằng  An Dao còn bày  bộ mặt hết sức là  nọ, khiến    xong  khi ám ảnh mất mấy ngày chứ chẳng chơi. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trom-mong/79.html.]
“Muốn c.h.ế.t cùng tao , nhào vô!”
An Dao như thể  thấu  An, điều đó khiến An  sợ một chút, nhưng ngay  đó nó  hùng hồn : “Tao  điên!”
An Dao còn  kịp cảm thấy kì lạ ở  thì An  dán bùa xuống đất,  đó  chân nó và hai   đột nhiên mặt đất nứt   rơi xuống  sự kinh ngạc của cả cô và Đại Phùng. 
An Dao tức giận giậm chân, cô đúng là khinh địch. Cô quên mất đây là ổ của bọn chúng, kiểu gì bọn chúng cũng  chừa  đường lui cho . 
“Có cần đuổi theo  chủ nhân?”
Đại Phùng vội vã hỏi, An Dao suy nghĩ chốc lát  lắc đầu : “Không cần!” 
“Làm gì bây giờ chủ nhân?”
Đại Phùng len lén  sắc mặt của An Dao, may   thấy cô vẫn  nên mới dám hỏi. An Dao : “  đều tra tường tận về Dương Hoài Khanh, đảm bảo đến chân tơ kẽ tóc cũng  tìm cho bằng  quá khứ của  .”
Xong xuôi thì An Dao ngửi thấy mùi hôi thối, cô  đầu   thì một cảnh tượng kinh khủng đập  trong mắt . Ông cụ  mới lúc nãy còn trắng trẻo mập mạp, dược An Dao trang điểm  đẽ  đấy như dang ngủ thì bây giờ  biến thành  thể thối rữa, khắp  đều là giỏi bọ nhoi nhúc. Mùi hôi thối nhanh chóng tản  khắp căn phòng.
An Dao và Đại Phùng nhanh chóng   ngoài  đóng cửa . Mẹ con nhà  đang chở sẵn bên ngoài, thấy hai    thì sốt ruột    bên trong xem thử. Đại Phùng sàn qua sàn  chắn tầm  của bọn họ  : “Con trai của bà  trốn . Bây giờ chỉ còn  xác chồng bà đang thối rữa với chi chít giỏi bọ thôi, bà  chắc là   xem thử  ?”