Trọng nam khinh nữ? Xin lỗi, ta đá thẳng mẹ chồng ác độc ra ngoài! - Chương 148: ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 00:47:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi gia thư của Diệp Sơ Nguyệt đến, sự mệt mỏi của Tạ Diễm tan biến hết.
Chỉ cần thời gian rảnh, lấy thư và bức tranh hai đứa trẻ xem.
Càng xem, khát vọng kết thúc chiến tranh sớm càng mãnh liệt hơn!
Đang lúc ngắm bức họa, bên ngoài chợt vang lên tiếng trống báo động. Ngay đó, một tướng sĩ vội vàng xông :
“Bẩm Vương gia, khi Tiêu tướng quân dẫn binh giao chiến với Đại Chu, bên Đại Chu đột nhiên dùng độc. Tiêu tướng quân bắt, quân tổn thất nặng nề.”
Tạ Diễm tức khắc thu bức họa, lạnh mặt dậy:
“Truyền lệnh đưa các tướng sĩ thương cứu chữa, thu liễm t.h.i t.h.ể những hy sinh. Ngoài , triệu tập Chu tướng quân cùng các vị đến tường thành hội hợp với bản vương.”
“Dạ!” Tiểu tướng lập tức lĩnh mệnh rời .
Tạ Diễm cũng vội vã lên tường thành.
“Vương gia——”
Tạ Diễm lên tường thành, mấy vị tướng quân khác trận đến.
Họ cũng tin Đại Chu dùng độc khiến Tiêu tướng quân bắt, binh sĩ thương vong, giờ đây ai nấy sắc mặt đều khó coi.
Trong các tướng quân, ít mang vết thương , may mắn là đều quá nặng.
Những vết thương là do mấy hôm giao đấu với các nhân sĩ giang hồ do Đại Chu mời đến mà .
Các tướng quân thủ đều tồi, chiến trường cũng dũng mãnh thiện chiến, nhưng chiêu thức của giang hồ khác biệt, nên các tướng quân tự nhiên thương.
Hôm nay nhân sĩ giang hồ của Đại Chu mặt, ngược dùng độc!
Mấy vị tướng quân đều nổi giận:
Đại Chu chỉ dùng những chiêu trò âm hiểm độc địa thôi ?
Họ vốn cũng từng đề nghị, nếu Đại Chu thể chiêu mộ giang hồ, thì bọn họ tự nhiên cũng thể!
Chỉ là nước xa cứu lửa gần.
Đợi đến khi nhân sĩ giang hồ của Đại Nghiệp bọn họ kịp đến, e rằng bên Đại Chu dùng vô âm chiêu với họ .
Tạ Diễm gật đầu với họ, xuống thành. Bên họ quả thực tổn thất ít, trong khi bên Đại Chu thắng trận vang tiếng reo hò, trống chiêng mừng vui, sĩ khí cao trào.
“Vương gia, xin cho mạt tướng dẫn binh cứu Tiêu tướng quân trở về!” Chu Xuyên thỉnh mệnh Tạ Diễm, thần sắc vô cùng phẫn nộ, tự nhiên là vì những chiêu trò âm hiểm của Đại Chu trong mắt bỉ ổi cực độ.
Trong quan niệm của Chu Xuyên, đ.á.n.h trận thì chân thương thực đao mà !
“Vương gia, xin cho mạt tướng .” Một tướng quân khác cũng thỉnh mệnh.
Tạ Diễm nhíu mày : “Người cứu, nhưng bây giờ.”
“Vương gia?” Những khác .
“Vương gia đối sách ?” Người tâm tư thông tuệ tức khắc nghĩ đến.
Tạ Diễm gật đầu, : “Bởi vì Đại Chu luôn dùng những chiêu trò âm hiểm, chiến sự kéo dài quá lâu . Không thể tiếp tục như nữa, bản vương quyết định nhất là tốc chiến tốc thắng, nên, chúng sẽ thế …”
Tạ Diễm gọi tất cả đến gần, nhỏ giọng kế hoạch của .
Mắt Chu Xuyên và những khác sáng lên, quả nhiên vẫn là Vương gia mưu trí, thể nghĩ kế sách tuyệt diệu đến . Nếu họ thực hiện mà sai sót, thì Đại Nghiệp của họ sẽ nhanh thể đ.á.n.h bại binh mã Đại Chu!
Trong quân trướng của Đại Chu, Tề Vương vốn đang yến tiệc chiêu đãi mấy nhân sĩ giang hồ mà chiêu mộ. Cùng dự yến còn Trung Liệt tướng quân và vị quân sư .
Tề Vương nâng chén rượu lên, hướng về phía , : “Đa tạ chư vị tương trợ, mới khiến Đại Chu của giành chiến thắng, còn bắt sống tướng quân Đại Nghiệp. Bản vương kính chư vị một chén, còn mong chư vị giúp đỡ nhiều hơn.”
“Vương gia khách khí ! Chúng tuy là trong giang hồ, nhưng cũng là con dân Đại Chu, tự nhiên cũng tận một phần trách nhiệm.”
“Phải, Vương đúng.”
“……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-nam-khinh-nu-xin-loi-ta-da-thang-me-chong-ac-doc-ra-ngoai/chuong-148.html.]
Mèo Dịch Truyện
Mấy nhân sĩ giang hồ nhao nhao phụ họa.
Trung Liệt tướng quân và những khác cũng nâng chén, bọn họ cũng ngờ Tề Vương chiêu mộ giang hồ. Tuy những thủ đoạn họ dùng chút quang minh chính đại, nhưng chỉ cần thể thắng Đại Nghiệp, quang minh chính đại thì ?
“Cạn!”
Mọi đều nâng chén uống cạn, tưởng tượng cảnh tượng khi đ.á.n.h bại Đại Nghiệp . nào , tưởng tượng chung quy chỉ là tưởng tượng, tựa như làn mây khói giăng mờ, nắng lên, sẽ biến mất dấu vết…
Đại Nghiệp, Kinh thành
Diệp Sơ Nguyệt khi nhận tín hiệu của Mạnh Tranh, nàng bế Tiểu Uyển Uyển gặp .
“Chủ tử——” Mạnh Tranh thấy Diệp Sơ Nguyệt đến, lập tức dậy.
“Ngồi .” Diệp Sơ Nguyệt nhàn nhạt , chính nàng ôm Tiểu Uyển Uyển xuống bên cạnh.
Mạnh Tranh xuống, đôi mắt hoa đào dài hẹp thấy Tiểu Uyển Uyển đang hiếu kỳ liền nở nụ : “Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái, Tiểu Uyển Uyển lớn thế !”
Mạnh Tranh vẫn nhớ khi Diệp Sơ Nguyệt ‘nhặt’ về Diệp gia ở Thất Bảo Trấn, lúc đó Tiểu Uyển Uyển mới chỉ mấy tháng tuổi. Tuy đáng yêu , giờ hai tuổi nàng càng đáng yêu hơn.
Diệp Sơ Nguyệt cúi đầu lướt qua con gái với đôi mắt to tròn vẫn đang chằm chằm Mạnh Tranh cũng : “ , thời gian trôi nhanh thật, trẻ con mỗi ngày một khác. Lúc rời , Tiểu Uyển Uyển còn đầy một tuổi, giờ hơn hai tuổi .”
Mũm mĩm đáng yêu.
Diệp Sơ Nguyệt khá hài lòng với bản , nuôi dạy con bé .
“Đệ bế con bé ?” Thấy Mạnh Tranh cũng đang Tiểu Uyển Uyển, Diệp Sơ Nguyệt hỏi.
Mạnh Tranh chút thụ sủng nhược kinh, mở miệng : “Ta thể ?”
“Vì thể?” Diệp Sơ Nguyệt thấy buồn , cúi đầu với Tiểu Uyển Uyển, “Bảo bối, chú bế ?”
À, tuy Mạnh Tranh tuổi tác xấp xỉ A Dương, cũng chỉ mười mấy tuổi, nhưng ai bảo nàng cũng lớn mấy chứ.
“Muốn, bế bế!”
Tiểu Uyển Uyển là đứa bé thích cái , tuy Mạnh Tranh đeo mặt nạ. tiểu cô nương cũng cảm thấy đối phương là một vị công t.ử tuấn tú, hơn nữa chiếc mặt nạ cũng khiến tiểu cô nương hứng thú. Lại thêm lời mẫu , lập tức duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm về phía Mạnh Tranh.
Mạnh Tranh chút luống cuống nhận lấy con bé, nhưng sợ bế thoải mái, nhất thời cảm thấy bối rối .
Đến lúc Diệp Sơ Nguyệt mới cảm nhận dáng vẻ của Mạnh Tranh khi còn là một thiếu niên, nàng mỉm ở bên cạnh chỉ cho cách bế con.
Mạnh Tranh điều chỉnh một lúc, mới bế Tiểu Uyển Uyển cho ngay ngắn.
từ đến nay từng bế đứa trẻ nhỏ đến , cảm thấy thật mềm, thật bé, sợ bế con bé đau, hoặc rơi con bé. Khi bế Tiểu Uyển Uyển, đều cứng đờ dám động đậy.
Khiến Diệp Sơ Nguyệt thấy buồn vô cùng.
Tiểu Uyển Uyển chút sợ lạ, liền duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm sờ mặt nạ của Mạnh Tranh.
Mạnh Tranh liền yên nhúc nhích, để mặc bàn tay nhỏ mũm mĩm của tiểu cô nương sờ loạn mặt nạ của .
Cuối cùng, Tiểu Uyển Uyển dường như chơi chán, liền buông tay.
Mạnh Tranh lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được , đưa con bé cho .” Thấy Mạnh Tranh căng thẳng như , Diệp Sơ Nguyệt đón Tiểu Uyển Uyển về.
Cơ thể vẫn luôn cứng đờ của Mạnh Tranh lúc mới thả lỏng.
Sau đoạn xen ngang , Mạnh Tranh chính sự tìm Diệp Sơ Nguyệt đến:
“Chủ tử, việc dặn điều tra kết quả . Kẻ theo dõi Diệp bá phụ, Diệp bá mẫu là cựu phu quân của .”
“Cái gì?” Động tác Diệp Sơ Nguyệt ôm Tiểu Uyển Uyển đều sững , nàng thậm chí còn nghi ngờ nhầm.
Vị cựu phu quân tệ bạc Trần Đồng đó ư?
Hai năm tin tức của , nàng ngỡ c.h.ế.t .