Trọng nam khinh nữ? Xin lỗi, ta đá thẳng mẹ chồng ác độc ra ngoài! - Chương 20: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 00:44:58
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dời đến trấn

 

Diệp Sơ Nguyệt bán tín bán nghi về chuyện Lưu phu nhân gây sự, cuối cùng ngấm ngầm xác minh, kết quả đúng như lời nàng . Nàng chỉ hiểu lầm trượng phu chuyện gì đó với Diệp Sơ Nguyệt, nên mới tìm đến tận cửa để đ.á.n.h tiểu tam.

 

Diệp Sơ Nguyệt xoa cằm, chẳng lẽ là nàng đa nghi quá mức ?!

 

Mặc kệ, chuyện cứ thế mà dừng .

 

Thế nhưng chuyện của Lưu phu nhân nhắc nhở nàng một điều, sự phát đạt của Lẩu Tụ Phúc khiến khác đỏ mắt!

 

Mà nàng thì xưa nay bao giờ đ.á.n.h giá thấp sức mạnh của những kẻ ghen tị .

 

Trước đó ít thủ đoạn nhằm Tụ Phúc, về chỉ sợ chỉ nhắm Tụ Phúc, mà nàng, chủ tiệm , chắc chắn sẽ là đầu tiên gánh chịu. Vả nàng là một nữ nhân, những thủ đoạn đối phó nàng sẽ càng ngày càng xuất hiện ngừng.

 

Diệp Sơ Nguyệt thì sợ, nàng chỉ lo lắng hai điểm.

 

Một, kẻ tâm địa độc ác hạ độc.

 

Nếu đầu độc, thì thật sự là chuyện lớn !

 

Xem , nàng nghĩ một kế sách vẹn về mặt .

 

Hai, tay với nhà nàng.

 

Diệp Sơ Nguyệt cảm thấy bản năng lực tự bảo vệ, nhưng cha nàng, cùng với và nữ nhi thì già trẻ. Hơn nữa, cha tính tình đều lương thiện, đối mặt với âm mưu quỷ kế chỉ sợ là thể nghĩ phức tạp đến .

 

Vừa nghĩ đến việc nếu tay với nhà, Diệp Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy sát khí trong nàng bừng bừng bốc lên.

 

bây giờ nàng thể chỉ là phòng , chứ thể chủ động tay giải quyết vấn đề.

 

Điều khiến Diệp Sơ Nguyệt chút phiền muộn.

 

“Lâm chưởng quầy, gần đây hãy chú ý nhiều hơn đến công việc trong tiệm. Nếu vấn đề gì, cứ sai gửi thư cho .” Diệp Sơ Nguyệt khi rời , dặn dò Lâm Trạch thêm một nữa.

 

“Vâng, Đông gia.”

 

Lâm Trạch tiễn Diệp Sơ Nguyệt xong, càng dốc hết một trăm hai mươi phần trăm tinh lực. Sợ tiệm xảy chuyện gì, dù Lẩu Tụ Phúc nhà bọn họ bây giờ đúng là miếng mồi ngon, cũng là cái gai trong mắt của các ngành nghề ẩm thực khác.

 

Diệp Sơ Nguyệt rời tiệm xong, cũng vội về, mà là dạo quanh trấn. Nàng suy tính kế hoạch tiếp theo, đột nhiên nàng dừng bước.

 

, nàng chỉ lo khai trương kiếm tiền mà quên mua nhà chứ!!!

 

Diệp Sơ Nguyệt thật sự tự tát một cái, nàng đúng là ngốc !

 

Bây giờ nhà nàng thường ngày đều ở thôn Đại Khê, chỉ xa trấn. Nếu nàng ở tiệm, cha và con cái ở nông thôn chuyện gì, nàng cũng kịp về.

 

Chi bằng cả nhà dọn lên trấn ở, như , những nhà ở bên cạnh, ngay cả A Dương cũng cần ở học viện.

 

Diệp Sơ Nguyệt càng nghĩ càng thấy lẽ thế từ sớm.

 

Nàng , lập tức tìm đến bà mai nổi tiếng trong trấn, mua nhà.

 

Bà mai dẫn Diệp Sơ Nguyệt xem bốn cái sân viện ở trấn, cuối cùng Diệp Sơ Nguyệt xem một cái tam tiến viện tử.

 

Vị trí sân viện , diện tích cũng ý nàng. Trong sân còn chỗ, thể cho cha trồng một ít rau xanh mà họ thích.

 

Diệp Sơ Nguyệt trực tiếp mua căn nhà , cũng nhanh chóng sang tên xong, liền thuê một cỗ xe ngựa về nhà chuẩn dọn nhà.

 

Khi cỗ xe ngựa mà Diệp Sơ Nguyệt thuê về đến nhà, phần lớn những trong thôn thấy đều đỏ mắt.

 

Cuộc sống của nhà họ Diệp ngày càng hơn, ở trấn mở một tiệm, buôn bán cực kỳ phát đạt. Hơn nữa ngay cả Diệp Minh Dương cũng học viện sách, là sẽ thi lấy công danh.

 

Chậc, nhà họ Diệp đúng là phát tài .

 

Có kẻ mặt dày, đến cửa kết giao tình hữu, hy vọng nhà họ Diệp thể dẫn dắt cùng phát tài; thậm chí kẻ còn trực tiếp mở miệng mượn tiền.

 

Đối với những chuyện , Diệp Sơ Nguyệt bảo Diệp phụ và những khác cứ đẩy cho nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-nam-khinh-nu-xin-loi-ta-da-thang-me-chong-ac-doc-ra-ngoai/chuong-20.html.]

Nói tiệm là nàng mở, tiền bạc trong tay nàng.

Mèo Dịch Truyện

 

Diệp Sơ Nguyệt từng vài thẳng thừng phản bác mặt trong thôn, cộng thêm cha Lý A Ngưu và mấy kẻ khác từng nàng dùng vũ lực dọa sợ bí mật truyền miệng trong thôn.

 

Tóm , thật sự ai dám đến tìm nàng.

 

“Cha, , con về !”

 

Xe ngựa dừng , Diệp Sơ Nguyệt mời phu xe đợi một lát bên ngoài, nàng tự chạy lạch bạch trong sân.

 

“A Nguyệt, con về !”

 

“A a a…” Được Diệp mẫu bế, Tiểu Uyển Uyển hơn ba tháng tuổi thấy giọng quen thuộc cũng bắt đầu ê a bi bô.

 

“Tiểu Uyển Uyển nương về ?” Diệp Sơ Nguyệt đến bên cạnh chum nước rửa tay xong, liền vội vàng đón lấy nữ nhi càng ngày càng đáng yêu, áp mặt má nhỏ bầu bĩnh của con, “Nào, nương mật.”

 

Mẹ con mật một lúc, Diệp Sơ Nguyệt thấy phụ cũng ngoài thì vội vàng mở miệng :

 

“Cha, , con mua một cái sân viện ở trấn , lúc sai dọn dẹp , bây giờ chúng mau thu dọn đồ đạc chuẩn dọn nhà, xe ngựa bên ngoài đang đợi.”

 

“Cái gì?!” Diệp phụ và Diệp mẫu chấn động!

 

“A Nguyệt con mua nhà ở trấn ?”

 

Chuyện quá đột ngột! Trước đó cũng A Nguyệt mua nhà.

 

“Cha, , con chuyện đột ngột, chúng cứ chuyện. Bây giờ hãy thu dọn đồ đạc , chỉ thu dọn một ít quần áo , bạc tiền, cùng lương thực, những thứ khác cứ để ở nhà, dù thời gian chúng vẫn thể ở.” Diệp Sơ Nguyệt .

 

“Còn rau ở ruộng, đợi lát nữa con sẽ gọi đến hái, tiệm cũng cần.”

 

Gia đình Diệp Sơ giỏi việc đồng áng, thêm việc họ là dân nhập cư năm đó, nên mua nhiều ruộng đất. Chỉ một ít rau củ và lúa mì, cộng thêm chân Diệp phụ thương. Diệp Sơ Nguyệt dự định sẽ thuê giúp họ trồng trọt, nàng sẽ trả tiền công.

 

Diệp phụ và Diệp mẫu dù nhiều thắc mắc, nhưng con gái giục, xe ngựa đang đợi bên ngoài, cũng đành tạm gác những thắc mắc đó lòng, định bụng lát nữa sẽ hỏi .

 

Vợ chồng Diệp phụ vội vàng thu dọn, còn Diệp Sơ Nguyệt cũng bế con về phòng thu dọn. Chỉ là nàng gian, nên ném một đồ gian, bề ngoài chỉ thu dọn một gói đồ.

 

Diệp Sơ Nguyệt thu dọn xong, liền khoác gói đồ, bế con khỏi phòng. Vừa ngoài liền thấy Diệp phụ và Diệp mẫu tay xách nách mang, trông như thể đang chạy nạn.

 

Trên trán Diệp Sơ Nguyệt trực tiếp tuột xuống ba vạch đen.

 

“Cha, , chúng còn về mà, như nồi niêu xoong chảo thể để ở nhà.”

 

, Diệp phụ, Diệp mẫu thậm chí còn thu dọn cả nồi niêu xoong chảo, thậm chí cả khăn rửa mặt cũ kỹ nữa.

 

“Không xe ngựa , cũng phiền phức, hơn nữa đến trấn cũng cần dùng, đỡ mua .” Diệp mẫu .

 

Diệp Sơ Nguyệt thấy họ kiên quyết, cũng lớn tuổi vốn tiết kiệm quen , cuối cùng suy nghĩ một lát, thôi , cứ tùy họ .

 

“Vậy , thôi.”

 

Phu xe cũng là mắt , thấy bọn họ tay xách nách mang đến cổng sân, liền vội vàng tiến lên giúp đỡ.

 

May mắn là chỉ nồi và chăn chiếm chỗ, ba nhà họ vẫn thể lên xe ngựa.

 

Khi xe ngựa chạy đến đầu thôn, những dân làng đang ở đầu thôn thấy cảnh tượng đều ngây . Hoàn hồn , từng một tiến lên hỏi Diệp phụ, Diệp mẫu:

 

“A Dương cha, A Dương , hai vị ? Tay xách nách mang thế ? Sao trông như dọn nhà ?”

 

, chúng dọn lên trấn ở vài ngày.” Diệp mẫu chỉ đơn giản một câu, hàn huyên vài câu đó, xe ngựa liền rời .

 

Dân làng chiếc xe ngựa khuất dần, từng một ghen tị đến mức bay lên trời.

 

“Cứ tưởng nhà họ Diệp sẽ tàn lụi, kết quả ngược càng ngày càng hơn.”

 

“Không là do con bé Nguyệt nhà họ Diệp giỏi giang , xem kìa, một nuôi con còn mở tiệm kiếm tiền như . Chậc, cũng là do nhà họ Trần tự tự chịu. Nếu thì A Dương cha bây giờ thể hưởng phúc từ con gái chứ.”

 

“…”

 

 

Loading...