Trọng nam khinh nữ? Xin lỗi, ta đá thẳng mẹ chồng ác độc ra ngoài! - Chương 25: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 00:45:03
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

--- Lão già ké ăn ---

 

Diệp Sơ Nguyệt tuy đang chuyên tâm ăn uống, nhưng sự cảnh giác của một sát thủ bao giờ biến mất. Vừa nàng chú ý thấy tiếng bước chân của một gần đó, chỉ là đối phương sát khí, nàng cũng để tâm.

 

Nàng ngờ rằng, lúc đối phương còn tới.

 

Diệp Sơ Nguyệt đầu , liền thấy một lão đầu tóc bạc trắng. Lão đầu mặc một bộ y bào màu xanh lam, trông chừng cũng chỉ tầm ngũ tuần, nhưng khi còn trẻ ắt hẳn là một mỹ nam tử.

 

“Thơm thật, đây là xiên que, cũng là một loại lẩu.” Diệp Sơ Nguyệt thấy lão đầu khá hợp mắt, đối phương mang vẻ nghiêm nghị, ngược chút gì đó nghịch ngợm như lão ngoan đồng.

 

Ừm, là một lão đầu đáng yêu.

 

“Xiên que? Lẩu?” Lão đầu rõ ràng từng qua, đôi mắt như rớt trong nồi. “Tiểu cô nương, thể nếm thử một chút ?”

 

Sợ Diệp Sơ Nguyệt đồng ý, lão liền tiếp lời: “Ta sẽ ăn của ngươi, sẽ trả bạc cho ngươi.”

 

Nói , lão đưa tay lấy bạc từ trong túi áo đưa cho Diệp Sơ Nguyệt. ai ngờ lão móc tới móc lui, chẳng thấy gì.

 

Lão đầu ngây !

 

Bạc của lão ?

 

Diệp Sơ Nguyệt thấy lão đầu như chợt chút , nhưng mặt nàng hề biểu cảm nào, chỉ lặng lẽ lão.

 

Lão đầu chút hổ, hướng Diệp Sơ Nguyệt : “Tiểu cô nương, thật sự bạc. Chỉ là biến mất ? Hay là, giấy nợ cho ngươi, đợi khi nào bạc sẽ trả!”

 

Đây đúng là một kẻ ham ăn mà.

 

Diệp Sơ Nguyệt chút khâm phục lão đầu , vì ăn mà lão cũng thật là liều mạng.

 

Thôi , cứ coi như nàng một việc thiện, thỏa mãn lão .

 

“Được, nhưng thêm bát đũa.” Diệp Sơ Nguyệt , nàng chỉ một , Tiểu Uyển Uyển cũng ăn , nên nàng chỉ chuẩn một bộ bát đũa.

 

“Không , chuyện nhỏ thôi.” Lão đầu Diệp Sơ Nguyệt đồng ý, mắt liền sáng rỡ. Chuyện nàng bát đũa gì đó, lão đều để tâm.

 

“Ngươi xem đây.”

 

Lão đầu xong, liền một bên.

 

Diệp Sơ Nguyệt liền lão đầu bẻ một cành cây, đó nhanh nhẹn tước sạch lá cành, chỉ còn cành trơ trụi. Rồi lão bẻ cành dài hai nhánh nhỏ.

 

Làm xong cành cây, lão hái vài chiếc lá cây ở bên cạnh. Cũng lão thế nào, chỉ thấy lão tay nhanh vài cái, những chiếc lá đó đan thành hình dạng một cái bát nhỏ.

 

Lão đầu cầm chiếc bát lá và đôi đũa cành cây, đắc ý với Diệp Sơ Nguyệt, : “Thế chẳng bát đũa !”

 

Diệp Sơ Nguyệt giơ ngón tay cái về phía lão đầu, lão điểm một lời khen.

 

Lão đầu quả thật là khéo tay.

 

Lão đầu cứ thế dùng bát lá một phần dầu chấm, dùng đôi đũa cành cây ăn lẩu xiên que. Tuy nhiên, xiên que vốn xiên sẵn bằng que tre, trừ những que vô tình rớt nồi cần dùng đũa, còn đều thể trực tiếp dùng tay cầm ăn.

 

Lão đầu vốn mùi hương hấp dẫn mà đến, thấy Diệp Sơ Nguyệt ăn một , lão liền nếm thử mùi vị. Ai ngờ thứ ăn còn sảng khoái hơn ngửi mùi, lão ăn một cái là thể dừng !

 

Diệp Sơ Nguyệt thực cũng quá đói, ăn lẩu xiên que cũng chỉ vì nàng tâm trạng mà thôi. Sau khi ăn vài xâu, thấy lão đầu ngừng , nàng cũng lên tiếng nhắc nhở lão, ngược từ từ dừng đũa, mặc cho lão đầu ăn uống thỏa thích.

 

Diệp Sơ Nguyệt thì nhỏ tiếng trêu chọc Tiểu Uyển Uyển.

 

Tiểu Uyển Uyển cũng mùi lẩu xiên que cho thèm , tiểu gia hỏa cứ bặm môi liên tục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-nam-khinh-nu-xin-loi-ta-da-thang-me-chong-ac-doc-ra-ngoai/chuong-25.html.]

Diệp Sơ Nguyệt bộ dạng đó của nàng cho đáng yêu chịu nổi, nếu con bé thực sự ăn , nàng chấm một chút cho nàng nếm thử .

 

Thôi , cứ đợi tiểu gia hỏa thể ăn .

 

3. Bụng lão đầu như thể trú ngụ một con Thao Thiết , chẳng mấy chốc, lão ăn hết sạch lẩu xiên que mà Diệp Sơ Nguyệt mang theo. Thấy chỉ còn nồi nước dùng, ánh mắt lão lóe lên vẻ thất vọng. Sao hết nhanh thế? Lão cảm giác còn thể ăn thêm mấy chục xiên nữa.

 

Lão đầu đặt đôi đũa cành cây xuống, xoa xoa cái bụng nhô , thoải mái thở dài một tiếng:

 

“Thoải mái!”

 

Cái thứ gọi là lẩu xiên que quả là quá thơm!

 

Lão đầu cảm thấy giác quan vị giác của đều khai mở, ăn xong, ngóc ngách trong cơ thể đều đang reo hò vì sảng khoái.

 

Tuy nhiên, đợi đến khi lão đầu đầu Diệp Sơ Nguyệt – sớm đặt bát đũa xuống, bế con lên và đang mỉm – lúc lão mới cảm thấy đôi chút hổ.

 

“Cái đó, lẩu xiên que ngon quá! Ta nhất thời ăn đến quên cả trời đất, lỡ ăn nhiều một chút.” Lão đầu giải thích với Diệp Sơ Nguyệt, “Tiểu cô nương, yên tâm, đến lúc đó nhất định sẽ trả nhiều tiền hơn.”

 

Diệp Sơ Nguyệt đáp: “Không cần , gặp ở đây cũng là một cái duyên, ngài cần đưa bạc gì cả. Tuy nhiên, nếu ngài thích ăn lẩu, thể đến tiệm lẩu Cự Phúc ở trong trấn. Đến lúc đó, ngài ăn bao nhiêu tùy thích.”

 

Nàng tiện thể quảng cáo cho cửa hàng của một chút.

 

“Lẩu Cự Phúc?” Lão đầu ngẩn một chốc, hứng thú hỏi, “Lẩu đó ngon như ngươi ?”

 

Nếu thật sự ngon như , lão đương nhiên sẽ bỏ lỡ.

 

“Đương nhiên.” Diệp Sơ Nguyệt gật đầu, cũng chẳng giấu giếm. “Không giấu gì ngài, lẩu Tụ Phúc chính là cửa tiệm của . Ngài nếu dùng bữa thể báo tên , sẽ hưởng ưu đãi. À , họ Diệp!”

 

“Ra là cửa tiệm của nàng.” Lão đầu Diệp Sơ Nguyệt càng thêm hứng thú, ông đ.á.n.h giá Diệp Sơ Nguyệt. Quả là một cô nương tú lệ linh hoạt, trông tuổi cũng lớn. thể món ăn ngon tuyệt như , tệ, tệ.

 

Ông thấy tiểu Oản Oản đang Diệp Sơ Nguyệt ôm, tiểu gia hỏa lúc đang thức, nhưng quấy, khẽ mấp máy cái miệng nhỏ, dùng đôi mắt trong veo sáng ngời ông .

 

Lão đầu tiểu gia hỏa cho đáng yêu vô cùng!

 

“Đây là nữ nhi của nàng ư?” Tiểu gia hỏa tuy mũm mĩm, nhưng từ nét mặt vẫn thể vài phần giống Diệp Sơ Nguyệt.

 

Diệp Sơ Nguyệt cúi đầu dịu dàng tiểu Oản Oản, : “Phải, đây là tiểu bảo bối Oản Oản của .”

 

là một tiểu oa nhi ngoan ngoãn.” Lão đầu híp mắt .

Mèo Dịch Truyện

 

Diệp Sơ Nguyệt cũng mỉm .

 

Diệp Sơ Nguyệt vốn nghĩ lão đầu ăn xong xiên que sẽ rời , ai ngờ ông . Thậm chí còn giúp Diệp Sơ Nguyệt dọn dẹp thức ăn thừa, cất luôn cái bếp lò nhỏ. Sau đó liền phịch xuống bên cạnh, trò chuyện với Diệp Sơ Nguyệt.

 

Diệp Sơ Nguyệt: “???”

 

Chẳng lẽ lão đầu ăn một bữa vẫn đủ ư?

 

Diệp Sơ Nguyệt tuy thấy lão đầu phần quá mức tự nhiên quen, nhưng cũng ghét. Từ cuộc trò chuyện, nàng lão đầu họ Khúc, Giang Nam, ngang qua Thất Bảo Trấn, ngửi thấy mùi xiên que thơm lừng, nhất thời kìm mà đến xin ăn.

 

“Ta vốn định tìm một nơi yên tĩnh ở một thời gian, giờ thấy ở Thất Bảo Trấn cũng tệ.” Khúc lão đầu , “Cửa tiệm lẩu của nàng, nhất định đến ăn thử. Nếu thực sự ngon như món xiên que nàng , ăn ba bữa một ngày cũng thành vấn đề.”

 

Diệp Sơ Nguyệt: “……”

 

Cũng cần đến mức đó!

 

Diệp Sơ Nguyệt vốn nghĩ chỉ là tình cờ quen một lão đầu mê ăn uống, mãi đến khi phận của lão đầu bại lộ mới chợt bừng tỉnh:

 

Lão đầu mê ăn uống cái gì chứ? Rõ ràng là một vị đại nhân quyền thế đây mà.

 

 

Loading...