Trọng nam khinh nữ? Xin lỗi, ta đá thẳng mẹ chồng ác độc ra ngoài! - Chương 27: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 00:45:05
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chân thể chữa

 

“Này, đây là nhà .”

 

Diệp Sơ Nguyệt một tay ôm tiểu Oản Oản, một tay mở cổng sân, nghiêng với Khúc lão đầu đang xách túi ở phía .

 

Khúc lão đầu Thất Bảo Trấn, ông thật sự .

 

Khúc lão đầu trộm mất bạc, giờ một xu dính túi, đừng là ở, đến bữa ăn kế tiếp cũng thành vấn đề.

 

Cuối cùng, Khúc lão đầu ăn ké xong mặt dày xin Diệp Sơ Nguyệt cho ông ở nhờ hai ngày. Đợi ông thư về nhà, để nhà gửi bạc đến.

 

Diệp Sơ Nguyệt đương nhiên sẽ giữ một xa lạ, chỉ là Khúc lão đầu vô tình tiết lộ ông y thuật.

 

Diệp Sơ Nguyệt lập tức nghĩ đến đôi chân của cha , liền đồng ý ngay.

 

Chẳng qua, những thứ như bếp lò nhỏ, chén đũa mà nàng mang từ gian, lúc về đổ lên đầu Khúc lão đầu.

 

Khúc lão đầu bước sân đ.á.n.h giá một lượt, thấy trong sân dọn dẹp sạch sẽ. Không bồn hoa bãi cỏ gì, nhưng hai mảnh đất trồng rau lớn nhỏ. Bên trong trồng ít cây rau con, trông tràn đầy sức sống.

 

Khúc lão đầu gật đầu, với Diệp Sơ Nguyệt: “Vườn rau của nàng tệ.”

 

“Vườn rau là cha .” Diệp Sơ Nguyệt mỉm đáp, nàng chỉ sờ súng, sờ dao, vườn là lĩnh vực nàng giỏi.

 

Diệp Sơ Nguyệt bảo Khúc lão đầu đặt đồ xuống, bế con dẫn ông một vòng quanh nhà. Sau đó liền sắp xếp cho ông ở phòng bên cạnh em trai Diệp Minh Dương, bảo ông cứ tự nhiên, nàng đưa con nghỉ một lát.

 

Đợi đến khi Diệp Sơ Nguyệt tỉnh dậy, nàng thấy tiếng trò chuyện bên ngoài.

 

Cha, về ?

 

Diệp Sơ Nguyệt thấy con còn đang ngủ, nàng tự mặc áo ngoài, bước .

 

Quả nhiên, đến sân, nàng thấy. Cha nàng đang trò chuyện cùng Khúc lão đầu, đang chuyện gì, nhưng khí ba khá hòa hợp.

 

“Cha, , về , chuyện ở làng giải quyết thỏa ?” Diệp Sơ Nguyệt lên tiếng hỏi.

 

Mèo Dịch Truyện

“Ổn thỏa .” Diệp phụ gật đầu.

 

“A Nguyệt, Oản Oản còn đang ngủ ?” Diệp mẫu thì nhỏ giọng hỏi.

 

Diệp Sơ Nguyệt gật đầu, kéo một chiếc ghế nhỏ xuống bên cạnh. Nàng lướt mắt họ, hỏi: “Cha, , quen Khúc thúc ư?”

 

“Quen , quen .” Diệp cha gật đầu, vẻ khá quý mến lão Khúc, : “Chúng về đến nhà còn là Khúc lão ca mở cửa cho đấy.”

 

Cửa viện vốn cài chốt từ bên trong, khi Diệp cha và Diệp về gõ cửa, kết quả là một lão già lạ mặt mở cửa.

 

Vợ chồng Diệp gia ban đầu chút ngây , tưởng nhầm nhà. kỹ , nào sai, đây chính là nhà của họ.

 

Trái , lão Khúc phản ứng nhanh hơn, họ hỏi: “Hai vị chính là cha của nha đầu Nguyệt đó chứ?”

 

Vợ chồng Diệp cha , quả nhiên là sai. Chỉ là vẻ mặt lão Khúc vẫn chút nghi hoặc: “Ngài là?”

 

“Ta họ Khúc, hôm nay ngẫu nhiên quen nha đầu Nguyệt. Bởi vì túi tiền kẻ trộm lấy mất, nên thể trong hai ngày tới sẽ phiền hai vị .” Lão Khúc nhường đường giải thích: “Ta thư về nhà , đợi nhà mang bạc đến, sẽ chuyển ngoài ở.”

 

Cha Diệp gia đều là lương thiện, lão Khúc kẻ trộm lấy mất túi tiền chỗ ở, lập tức nhiệt tình bày tỏ rằng lão cần lo lắng, cứ ở nhà họ là .

 

Sau đó, ba liền bắt đầu trò chuyện rôm rả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-nam-khinh-nu-xin-loi-ta-da-thang-me-chong-ac-doc-ra-ngoai/chuong-27.html.]

Diệp Sơ Nguyệt thấy ba họ chuyện hợp ý thì vui mừng. Tuy rằng cha theo nàng đến trấn, nhưng hiện tại quán lẩu Cát Tường cũng Lâm Trạch và những khác trông coi, cha cũng việc gì khác, chút nhàm chán. Bây giờ lão Khúc đến, tuy phận của lão, nhưng qua lời lẽ của lão Khúc, cũng thể lão kiến thức rộng rãi.

 

Diệp Sơ Nguyệt cảm thấy cha chuyện với lão cũng thể g.i.ế.c thời gian khá .

 

Đợi đến khi Diệp Minh Dương tan học trở về, thấy lão Khúc cũng chút ngây , nhưng đứa trẻ vẫn lễ phép chào hỏi lão.

 

Lão Khúc quan sát Diệp Minh Dương, gật đầu. Cả buổi chiều tiếp xúc với Diệp gia, lão phát hiện nhà đều tướng mạo ưa , lời cử chỉ lễ, giống một thôn quê mà lão từng tiếp xúc.

 

Không lão Khúc định kiến với thôn quê, mà thực sự là đa những lão từng tiếp xúc đều một thói .

 

“À , Diệp lão , thể xem chân của ?”

 

Lão Khúc từ lúc cha Diệp gia về phát hiện Diệp cha chút khập khiễng, nhưng lúc mới quen, lão cũng mạo hỏi. Cho đến khi tiếp xúc cả buổi chiều, lão cảm thấy gia đình thật sự đáng để kết giao.

 

Đã là bạn bè, lão Khúc tự nhiên sẽ bỏ mặc chân què của Diệp cha.

 

Nghe lão Khúc nhắc đến chân của phụ , mắt Diệp Sơ Nguyệt sáng lên. Nàng sớm lão Khúc xem chân cho phụ , nhưng bây giờ lão chủ động nhắc đến, tự nhiên là nhất.

 

“Cái ?” Cha Diệp gia , hiểu lão Khúc đột nhiên nhắc đến chân Diệp cha là ý gì?

 

“Cha, Khúc thúc y thuật, cứ để lão xem chân cho.” Diệp Sơ Nguyệt vội vàng lên tiếng. Tuy nàng y thuật của lão Khúc rốt cuộc đạt đến trình độ nào, nhưng nghĩ hẳn là mạnh hơn nhiều so với những vị đại phu trong trấn.

 

Diệp Sơ Nguyệt vốn ý định đưa Diệp cha đến phủ thành xem chân, chỉ là Diệp cha và Diệp luôn cảm thấy thể tốn nhiều tiền, càng lo lắng tốn tiền mà vẫn chữa khỏi. Bây giờ nếu lão Khúc thể chữa khỏi chân cho Diệp cha, thì thật sự quá hảo.

 

“Khúc lão ca còn y thuật ư?” Cha Diệp gia ngạc nhiên, đó chuyện vị kiến thức phi phàm. Không ngờ còn y thuật, càng thêm bội phục.

 

Lão Khúc : “Ta là một đại phu.”

 

Cha Diệp gia là đại phu, lúc còn do dự nữa.

 

“Vậy thì xin phiền Khúc lão ca .”

 

Diệp cha vén ống quần lên, lộ đôi chân chút gầy và lông chân. may mắn là chân ông teo, tuy què, nhưng thì cũng khác chân thường là mấy.

 

Tất cả đều nhờ công của Diệp , đây đại phu dặn dò thể xoa bóp chân cho Diệp cha để tránh teo cơ.

 

Lão Khúc bóp bóp chân Diệp cha, bắt mạch, cuối cùng buông tay : “Có thể chữa , nhưng sẽ chịu chút khổ sở.”

 

Chân của Diệp cha gãy quá lâu, nhưng điều trị một cách bài bản. Mặc dù nhờ Diệp lời đại phu luôn xoa bóp nên teo, nhưng xương bên trong vấn đề. Muốn chữa khỏi, vẫn tốn một phen công phu.

 

Cha Diệp gia vẫn luôn lo lắng, lúc lão Khúc chút do dự, họ liền xúc động hẳn lên:

 

“Khúc lão ca, thật sự thể chữa ư? Ta sợ chịu khổ, thật đấy.” Diệp cha mơ cũng chân thể chữa khỏi, nhưng mấy vị đại phu xem đều thể chữa khỏi, còn tốn tiền vô ích, ông thật chút cam chịu phận. Kết quả bây giờ lão Khúc thể chữa , cả ông kích động đến kìm .

 

“Được.” Lão Khúc gật đầu: “Nếu sợ chịu khổ, thì từ ngày mai, sẽ bắt đầu chữa chân cho .”

 

“Đa tạ Khúc lão ca.”

 

“Đa tạ Khúc thúc.”

 

Cả nhà Diệp Sơ Nguyệt đều vô cùng cảm kích.

 

“Khúc thúc, ăn lẩu ? Lát nữa chúng sẽ đến quán ăn.” Diệp Sơ Nguyệt thấy đều vui vẻ, liền quyết định ăn lẩu để chúc mừng.

 

“Vậy thì quá !” Lão Khúc cũng vui vẻ.

 

Đêm đó, cả nhà Diệp gia đều chìm giấc mộng với nụ môi.

 

 

Loading...