Trọng nam khinh nữ? Xin lỗi, ta đá thẳng mẹ chồng ác độc ra ngoài! - Chương 4: Con gái bất hiếu trở về ---
Cập nhật lúc: 2025-12-17 00:44:41
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCu4hua
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Con bé A Nguyệt , chẳng lẽ sinh con gái nên nhà chồng đuổi về ?”
“Ta thấy đúng , đứa bé nhỏ đó trông như mới chào đời.”
“Trần gia đó cũng quá , cho dù là con gái, thì cũng là cốt nhục của , đuổi chứ.”
“ , đúng , quả thật quá …”
Diệp Sơ là sát thủ, trong khoảnh khắc những vây quanh, cơ thể nàng theo phản xạ liền căng thẳng. nhanh nàng phản ứng kịp. Những đều là thôn dân bình thường, đều là quen cùng thôn với nguyên chủ.
Nàng thả lỏng cơ thể, nhàn nhạt chào hỏi những nàng còn nhớ mặt:
“Đại Hoa thẩm t.ử , Vương thẩm , Hà tẩu , Huệ Huệ tẩu t.ử ... Không đuổi, là hòa ly.”
Đại Hoa thẩm t.ử và những khác nàng từng tiếng chào hỏi, suýt nữa để ý đến lời phía của nàng. Mãi đến khi Diệp Sơ ôm đứa bé xa , bọn họ mới sực tỉnh :
“Vừa nãy A Nguyệt gì? Hòa ly?”
“ , cũng nàng là hòa ly !” Bà Vương gật đầu.
Mọi , ai đó một câu:
“Diệp gia là mắc chổi ? Người già thì gãy chân, giờ đến cả con gái gả cũng hòa ly! Chậc chậc chậc…”
Diệp Sơ thoát khỏi sự vây quanh của ba bà sáu cô trong thôn, dựa theo ký ức của nguyên chủ mà trở về Diệp gia.
Diệp gia là dân ngoại đến, nhà cửa xây ở cuối thôn. Nơi đó cách xa những thôn dân khác, gần sát núi. Thôn dân cảm thấy an , bình thường ít khi đến đây.
Diệp Sơ căn nhà đất nện mắt, tuy cũng là mái tranh đơn sơ. ít nhất tường viện xây cao, trông kiên cố, đó còn vỡ nát mấy tảng đá sắc nhọn, quả thực khá .
Nàng bước lên hai bước gõ cửa sân.
Trong nhà, Diệp mẫu đang gốc cây lê trong sân vá quần áo rách của con trai, bên cạnh, Diệp phụ một cái ghế đang dùng tre đan một cái gùi trúc. Một cây gậy chống bằng cây đặt ở một bên, đặc biệt dễ thấy.
Nghe tiếng gõ cửa, hai vợ chồng :
“Ai đến đó?”
Chắc con trai về, dù con trai về đều sẽ gọi họ.
“Ta mở cửa xem .” Diệp mẫu với trượng phu.
Diệp phụ gật đầu, dõi theo thê tử, dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Bọn họ bình thường căn bản ai đến đây, sợ gây sự.
Diệp mẫu gật đầu, đến bên cửa. Nàng đưa tay kéo then cửa, lên tiếng hỏi:
“Ai ?”
Đợi đến khi cửa kéo , ánh mắt của Diệp mẫu đối diện với Diệp Sơ đang ôm hài nhi, lập tức ngẩn !
Diệp Sơ vốn tưởng rằng gặp nhà của nguyên chủ sẽ cảm giác xa lạ, còn nghĩ kỹ cách giả vờ tính cách của nguyên chủ, ai ngờ khoảnh khắc thấy Diệp mẫu, trong lòng nàng tự chủ trào một cảm giác kỳ lạ, hốc mắt cũng đỏ hoe, nghẹn ngào :
Mèo Dịch Truyện
“Mẫu , bất hiếu nữ trở về!”
Tiếng gọi khiến Diệp mẫu hồn. Hốc mắt nàng cũng đỏ bừng, nữ nhi ngoài cửa lập tức bộc phát, nhào tới vỗ đập nàng mà kêu lên:
“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, ngươi còn đường về , ngươi vì một nam nhân mà cần cha ngươi nữa …”
Diệp mẫu đối với đứa con gái duy nhất cũng là ngàn vạn cưng chiều, ai ngờ con bé vì một nam nhân mà cứng rắn cần cha bọn họ nữa. Từ khi gả Trần gia, ngoài ngày về thăm nhà, đó chẳng bao giờ về nhà đẻ. Ngay cả khi nàng sai con trai đến Trần gia thăm nàng, cũng lão bà Vương mỉa mai chọc tức mà về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-nam-khinh-nu-xin-loi-ta-da-thang-me-chong-ac-doc-ra-ngoai/chuong-4-con-gai-bat-hieu-tro-ve.html.]
Diệp mẫu đối với đứa con gái tranh giành giận đành lòng, giờ phút thấy nàng đột nhiên trở về, tâm trạng tự nhiên là vô cùng phức tạp.
Diệp Sơ mặc cho Diệp mẫu trút giận, nàng cũng cảm thấy nguyên chủ bệnh trong đầu. Chỉ vì một gã đàn ông tồi mà khiến nhà đau lòng, buồn bã đến .
“Oa oa…”
Diệp mẫu quá kích động, ngờ kinh động đứa bé vốn đang ngủ say.
Động tác của Diệp mẫu cứng đờ, cẩn thận về phía cái tã. Khi thấy đứa bé đỏ hỏn, là mới sinh, nàng sững sờ.
“Đây, đây…” Nàng căn bản hề chú ý đến đứa bé mà con gái đang bế tay.
“Mẫu , đây là cháu gái của , hôm nay mới chào đời.” Diệp Sơ nhẹ nhàng đung đưa, cục cưng cưng chiều .
“Cái gì?!”
Diệp mẫu đại kinh, con nha đầu c.h.ế.t tiệt sinh con xong liền mang đứa bé trở về ?
Rầm —
Chưa đợi Diệp Sơ chuyện, trong sân đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn.
Sắc mặt Diệp mẫu biến đổi, nàng trực tiếp xoay chạy trong sân.
Diệp Sơ xảy chuyện gì, cũng ôm đứa bé theo .
“Cha của con, chứ?” Diệp mẫu về đến sân, liền thấy trượng phu ngã đất, lập tức lo lắng chạy tới đỡ dậy.
Diệp phụ chút chật vật, nhưng vẫn lên tiếng an ủi thê tử: “Đừng lo, . Mà là ai đến ?”
Thì Diệp phụ động tĩnh đúng lo lắng cho thê tử, trong lúc cấp bách quên mất chuyện chân thương, liền trực tiếp ngã xuống đất.
“Cha, ?”
Diệp Sơ theo thấy Diệp phụ liền kinh ngạc, trong ký ức của nguyên chủ, Diệp phụ là một nam t.ử trung niên ít , nhưng trách nhiệm và năng lực cũng tệ. Giờ đây Diệp phụ mà nàng thấy gầy nhiều so với trong ký ức, hơn nữa còn chật vật ngã đất?
Đã xảy chuyện gì ?
Diệp phụ thê t.ử vất vả đỡ dậy lên ghế, thấy tiếng động liền ngẩng đầu mạnh, liền thấy đứa con gái gần hai năm gặp, Diệp phụ đầu tiên là sững sờ, đó kéo mặt xuống, lạnh giọng :
“Ngươi trở về gì??”
“Cha của con!” Diệp mẫu sợ trượng phu nhất thời nổi giận đuổi con gái , tuy nàng cũng giận con gái, nhưng cũng nhớ con gái.
“Cha, , đây là con gái . Con phụ lòng mong mỏi của , khiến thất vọng, đau lòng. Con , xin cha cho con gái một cơ hội để bù đắp.”
Diệp Sơ mở lời , lời nàng nguyên chủ. Tuy hồn phách nguyên chủ rời , nhưng nàng vẫn thể cảm nhận sự hối hận, tiếc nuối của nguyên chủ từ trong cơ thể .
Diệp phụ, Diệp mẫu con gái nhận , trong lòng sớm tha thứ . Chỉ là Diệp phụ còn chút giữ thể diện, vẫn là Diệp mẫu vội vàng mở lời dịu bầu khí cứng nhắc:
“Thôi , chuyện qua thì hãy để nó qua . Con mới sinh con xong mà, chuyện gì, chúng về nhà .”
Diệp mẫu nhớ con gái mới sinh, cơ thể đang yếu ớt, ở ngoài gió thổi thế .
Diệp phụ con gái mới sinh con, lúc mới chú ý đến cái tã mà nàng đang ôm. Hắn thôi, rõ ràng là lo lắng. vẫn cố nhịn, chuẩn về nhà mới hỏi.
Trở trong nhà xuống, Diệp mẫu liền nhịn mà bế đứa bé qua. Tiểu gia hỏa ngoại trừ kinh tỉnh vài tiếng , giờ ngủ say . Tuy da dẻ còn đỏ hỏn, nhưng mày mắt thanh tú.
Diệp mẫu thấy càng càng thích, chỉ là con gái mới sinh con, mang đứa bé về? Chẳng lẽ vì sinh con gái, Trần gia thích, đuổi hai con nàng ngoài?
“Rốt cuộc là ? Sao con mang con về lúc ?” Rõ ràng, Diệp phụ cũng cùng nỗi lo lắng với Diệp mẫu, bèn trầm giọng hỏi.