"Về  đấy ? Về đúng lúc lắm." Dạ Quân   chiếc ghế sô pha còn  duy nhất trong căn phòng khách trống trải, hướng Hạ Đình nở nụ .
 
Hạ Đình   trả lời: "..."
 
Bây giờ ông mới đập   thì  còn kịp ?
 
"Anh  gì với nhà   hả? Đồ đạc của  ?"
 
"Đồ của    chuyển tới nhà  ,  ở đây để chờ ."
 
Hạ Đình: "..."
 
Tên khốn biến thái ,   đang thách thức sự kiên nhẫn của  đấy ? Không  một lời  tới nhà  dọn hết đồ , rốt cuộc trong cái đầu  của   đang chứa cái gì thế?
 
"Anh đây là đột nhập nhà dân, ăn trộm tài sản của . Anh  tin  báo cảnh sát ?"
 
Mập
Hạ Đình nổi giận đùng đùng mà quát thẳng  mặt . Hắn     quan hệ với bất kì kẻ nào ở   . Đừng thách thức sức chịu đựng của  thêm nữa.
 
Nhìn dáng vẻ như sắp bốc hỏa của , Dạ Quân chỉ bày  dáng vẻ bình tĩnh. Anh  rút một chiếc điện thoại từ trong túi , chìa tới  mặt .
 
Hạ Đình kì quái cau mày: "Anh   gì?"
 
Màn hình điện thoại sáng lên, bên trong là cảnh  đang  đám vệ sĩ của   vây bắt. Hạ Đình bày  dáng vẻ tức giận, hét lên với : "..."
 
Nghe  lời   thu âm rõ mồn một của chính , Hạ Đình cứng họng    gì. Dạ Quân mỉm : "Là em     gì cũng .  chỉ đang  theo thôi."
 
Hạ Đình hận  thể đập c.h.ế.t tên khốn  ngay tại đây: "Anh đừng ép  quá đáng, rõ ràng   ý của    thế ."
 
"Ý của   ? Sao  hiểu . Ý  mặt chữ của  là để  tùy ý, bây giờ   nhận? Cậu như  là   ."
 
"Anh đang thách  đây ? Đệt ,   chỉ là dọn tới nhà  ở thôi , ông đây sợ cái quỷ gì chứ!" Từ lúc  đoạt hồn sư đến bây giờ, Hạ Đình  từng  bắt nạt quá đáng như thế . Hắn ôm theo hận thù vô tận trong tim, nghiến răng nghiến lợi  theo Dạ Quân.
 
Mục đích  đạt , Dạ Quân cũng chẳng thèm để tâm đến những cái liếc mắt hình viên đạn của . Sau khi đưa   lên xe cùng , tâm tình  vui vẻ đến mức  môi lúc nào cũng treo nụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/16.html.]
 
Hạ Đình  bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tầm mắt lơ đãng   ngoài cửa sổ. Đến lúc ,  mới hối hận thì   kịp. Hắn còn   điều tra oán linh, ở cùng nhà với nhân loại thì   cho lắm. Mà    sợ chứ, ở cùng nhà thì ở cùng nhà,   quản      chắc.
 
Nghĩ ,  cũng cảm thấy  an ủi phần nào.
 
Hạ Đình ôm theo tâm trạng thấp thỏm   trong căn biệt thự to lớn của Dạ Quân. Hắn  khỏi cảm thấy kì lạ, tại  cái đám tổng tài  đều thích ở biệt thự hết ? Nhà to thì  gì ? Nhà to ngoài tốn thời gian di chuyển  thì chẳng còn  tác dụng nào nữa cả. Ông đây  rảnh tới mức ngày nào cũng  mất gần tiếng chỉ để di chuyển vòng quanh nhà .
 
Mặc dù   nhưng  cũng  nhận lời tới đây . Hạ Đình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc  theo quản gia của biệt thự tới căn phòng mà  sắp xếp cho .
 
"Đây là phòng ngủ của Dạ tổng, ngài   từ   ngài sẽ ngủ ở đây cũng ngài ."
 
Hạ Đình cảm thấy hình như là   nhầm . Cho dù tên   biến thái đến mức nào  chăng nữa cũng  nên để một kẻ lạ như  ngủ chung phòng chứ. Anh   sợ  sẽ nhân cơ hội  gì   ?
 
"Bác quản gia , bác  nhầm lẫn gì chứ?"
 
Quản gia nở một nụ  tiêu chuẩn: "Không , đây chính xác là ý của Dạ tổng,  chỉ  theo ý của ngài  mà thôi."
 
"Vậy ? Vậy thì  ." Hạ Đình gượng  một tiếng, theo chân quản gia bước  trong phòng ngủ của . Nói là phòng ngủ chứ thức chất nó còn rộng hơn cả một tầng nhà cũ của  cộng .
 
Phòng ngủ thôi mà cũng cần to như thế  gì. Nghĩ đến việc chỉ ngủ thôi cũng  thể tiêu tốn của  cả một ngày di chuyển là   thấy  thoải mái .
 
"Bên  là phòng tắm với cả phòng  đồ. Đồ của  đều   mua mới  bộ dựa theo sở thích và phong cách ăn mặc cũ. Bên  là nhà vệ sinh. Bên phòng ngủ thì  một giường cỡ lớn. Chăn gối đệm đều    mới, giường cũng là giường mới mua. Nếu  chỗ nào khiến   hài lòng thì   thể  với ,  sẽ cho  sửa theo ý của ."
 
Hạ Đình: "..."
 
Thứ duy nhất    ý chính là quá rộng. Ông  thể  cách nào thu nhỏ nơi   giúp    ? Việc    quá nhiều trong chính ngôi nhà của  cũng khiến  cảm thấy  thoải mái. Nó   nhớ  những  thời gian   trong địa phủ.
 
"   yêu cầu gì , ông cứ rời   . Nếu  vấn đề gì  sẽ gọi ông ,  chứ?"
 
"Được. Dạ tổng còn  việc nên  về công ty  . Ngài  kêu  dặn  ở đây chờ ngài  về."
 
"..."
 
Tức là đang  ý giam lỏng  đúng ?