Tài xế đuổi tới nơi  thấy Dạ Quân đang nắm tay Hạ Đình bước  khỏi phòng bar: "..."
 
Trời, hóa    chạy nhanh như  là do tới đây để bắt gian Dạ tổng. Rốt cuộc là   lấy   thông tin chính xác để  tự tin chạy một mạch tới đây để bắt gian  chứ.
 
Tài xế nhỏ càng động não càng nghĩ  . Hạ Đình  đúng là quá đáng sợ. Cũng may đối tượng của     là .
 
Tài xế đột nhiên trở thành  thứ ba bất đắc dĩ  cùng xe với hai . Không khí giữa hai  bọn họ quá sức kì lạ, kì lạ đến mức  thể dọa  .
 
Tài xế  dám  gì, cố gắng  giảm sự tồn tại của  xuống mức thấp nhất. Hạ Đình   gì, Dạ Quân cũng  dám  gì. Tưởng tượng đến viễn cảnh  ghen là trong lòng    kìm  vui vẻ,  điều bên cạnh sự vui vẻ cũng xen với lo lắng.
 
Cả hai đồng thài giữ im lặng, tận đến khi trở về biệt thự. Dạ Quân chủ động mở cửa xe cho Hạ Đình, tựa như một  mắc  sai lầm đang điên cuồng lấy lòng đối tượng của  .
 
Hạ Đình vẫn chẳng hề  gì, biểu cảm  mặt vẫn thản nhiên như .
 
Bước  trong biệt thự, quản gia thấy hai  về cùng  thì  khỏi thấy kì lạ. Ông  tiến đến  mặt hai , cung kính chào hỏi: "Dạ tổng, Hạ Đình, hai   về."
 
Hạ Đình gật nhẹ đầu: "Đồ ăn  chuẩn  xong ?  đói ."
 
"Đồ ăn   chuẩn  xong, mời hai  tới phòng ăn."
 
"Dạ tổng  ăn ở bên ngoài ,  cần chuẩn  cho  ."
 
"Hả? Vậy ạ?" Quản gia  chút bất ngờ. Sao thái độ của Hạ Đình hôm nay khang khác  nhỉ? Ông      , liếc mắt cầu cứu Dạ Quân.
 
Trong mắt  hiện tại chỉ  là ý  khiến quản gia  khỏi bất ngờ. Rốt cuộc là giữa hai  bọn họ  xảy  chuyện gì thế?
 
"Ai bảo với em là  ăn ? Anh  ăn." Dạ Quân mặt dày bám theo. Anh tựa như một  chồng  sai, đang cố gắng để nhận  với vợ, mong vợ yêu tha thứ .
 
Quản gia  thấy dáng vẻ  của , đáy lòng già nua vui vẻ  thôi. Cuối cùng thì ông  cũng đợi  đến ngày  thể tận mắt chứng kiến cảnh  yêu đương .
 
"Hừ."
 
Hạ Đình chỉ hừ lạnh một tiếng  đáp. Hắn mặc kệ    gì, chính  vẫn nghiêm túc  xuống bàn ăn.
 
Dạ Quân  xuống bên cạnh . Dáng vẻ    thôi. Từng món, từng món ăn  dọn lên, lấp kín bàn ăn  mặt. Không khí giữa hai  im ắng đến nặng nề, tựa như giữa cả hai đang diễn  một cuộc chiến ngầm . Cuối cùng,  chịu thua  cuộc chiến đó  ai khác chính là Dạ Quân.
 
Mặc dù    gì   với   nhưng nghĩ đến việc   bắt tại trận ở một nơi như  thì  cũng nên chủ động giải thích với . Lần đầu tiên  trải nghiệm cảm giác lo sợ  khác giận dỗi, Dạ Quân cũng  chút     .
 
"Hạ Đình, em  thể   giải thích ?"
 
Hạ Đình  đống đồ ăn  mặt, tự nhiên cầm đũa lên, gắp một miếng: "Trong bữa cơm  nên  chuyện."
 
Dạ Quân: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/19.html.]
 
Mặc dù đây là câu mà  thường  với  khác, để ngăn cản đám trợ lý cùng thư kí dùng thời gian ăn cơm của  để báo cáo công việc, nhưng đến khi   chặn lời là  thì  mới cảm thấy  thoải mái chút nào.
 
"Em tức giận ?"
 
Hạ Đình bình thản nhún vai: "Không . Tức giận gì ."
 
Hắn từ tốn gắp từng miếng thức ăn  trong miệng. Dáng vẻ , so với thường ngày còn bình tĩnh hơn nhiều.
 
"Chúng    chuyện." Dạ Quân chẳng thể nào chịu nổi cái  khí  nữa,  chủ động tiến lên nắm lấy tay , kéo  rời khỏi bản ăn.
 
Hạ Đình nhíu mày   : "Anh  gì thế?  còn  ăn cơm xong."
 
"Đợi chúng   xong thì ăn ."
 
Quản lý  ở cửa  Dạ Quân khí thế hung hăng nắm c.h.ặ.t t.a.y  kéo lên  tầng hai thì  khỏi lo lắng. Rốt cuộc thì hai  bọn họ  xảy  chuyện gì ?
 
 lúc , tài xế cũng  từ ngoài . Quản gia  nhịn  tò mò, kéo tài xế tới hỏi thăm.
 
Tài xế: "Bác   thì thôi, lúc  chứng kiến cảnh đó, đến  còn cảm thấy sợ cơ mà."
 
Quản gia: "..."
 
Dạ Quân lôi Hạ Đình thẳng  phòng ngủ. Sau khi đóng cửa phòng thật chặt, xác định là sẽ   bất kì ai  thể  phiền  hai  thì  mới bắt đầu: "Hạ Đình, em  thể   giải thích ?"
 
"Được ,    gì thì  ."
 
Thật   giải thích cũng  mà.
 
Hạ Đình    mấy lời vô bổ lắm nhưng nếu như  thích thì  vẫn sẽ cố gắng lắng . Dù  thì  cũng là tổng tài,   nên để  cảm thấy phật lòng.
Mập
 
Thái độ của  bình thản quá mức, bình thản đến nỗi khiến Dạ Quân sợ hãi. Anh sắp xếp  từ ngữ trong đầu, cẩn thận giải thích cho  từng chút một.
 
"Anh ở trong phòng bar đó là để bàn chuyện  ăn."
 
"Ồ, bàn chuyện  ăn gì mà  cả gái bên cạnh ?"
 
Có lẽ, đến ngay cả Hạ Đình cũng  nhận . Sự thật sự   để tâm tới cảnh tượng bên trong phòng khi đó đến nhường nào. Cho dù  vẫn luôn tự nhắc nhở  nó  hề liên quan đến  nhưng khi nghĩ đến  sẽ cùng kẻ khác ôm ôm ấp ấp là    nhịn  tức giận.
 
Nhận  thái độ  của , Dạ Quân đột nhiên  khẽ: "Em ghen ?"
 
Hạ Đình: "..."
 
Ghen? Ghen cái gì mà ghen? Ông đây  hề  ghen    hả?