Khó khăn lắm Hạ Đình mới mò  tới cửa biệt thự. Mặc dù cửa biệt thự mở toang chào đón những  tới thăm viếng nhưng vẫn  khó để  bước chân   bên trong.
 
Toàn bộ căn biệt thự đều phủ kín . Có  nhiều vệ sĩ phụ trách phân luồng  tới viếng  điều vẫn phân  xuể. Người tới quá nhiều, chen chen lấn lấn thật sự  đáng sợ.
 
Hạ Đình lẫn trong dòng  đó, khó khăn lắm mới chen  đến chỗ một vệ sĩ. Hắn kéo tay vệ sĩ: "  gặp Dạ tổng,   thể tới thông báo cho Dạ tổng một tiếng  ?"
 
Vệ sĩ  Hạ Đình từ đầu đến chân đưa  một  đánh giá về . Bởi vì gấp gáp chạy tới đây nên    thời gian  quần áo,   vẫn là bộ quần áo bẩn thỉu lâu   .
 
Vệ sĩ  dáng vẻ  của , lập tức  khẩy một tiếng: "Dạ tổng  rảnh để gặp loại  như ngươi . Tốt nhất là ngoan ngoãn  trong hàng, nếu   sẽ  đuổi   khỏi đây đó."
 
Hạ Đình: "..."
 
Được , chờ thì chờ, thứ  thừa nhất là thời gian.
 
Hạ Đình ngoan ngoãn  trong hàng ,  kiên nhẫn dùng cả một ngày của  xếp hàng chỉ để  tìm kiếm cơ hội   bên trong biệt thự, gặp Dạ Quân một . Hắn  cho tên Diêm Vương  trả giá.
 
Đứng cả một ngày ngoài trời chỉ để xếp hàng, cái cơ thể  bỏ đói lâu ngày của  dường như đang  trụ nổi nữa. Hình ảnh  mặt cứ mờ  rõ, rõ  mờ khiến  choáng váng  thôi.
 
Kiên nhẫn xếp hàng, tận đến khi  bước  một chân  căn biệt thự,  mới dám thở phào một . Cuối cùng thì cũng sắp gặp  tên Diêm Vương  .
 
Hắn ngước mắt  căn biệt thự  phủ một tầng vải trắng toát, ngoài vải trắng  còn   nhiều hoa trải dài khắp nơi. Hắn  cảnh tượng  mặt  khỏi than thầm. Chẳng  để tạo  một biệt thự phủ đầy hoa như thế , đám  hầu trong biệt thự  tốn mất bao nhiêu thời gian nữa.
 
Trước đây, biệt thự cũng khá vắng lặng. Ngoài tiếng quét dọn của  hậu và tiếng nhắc nhở của quản gia thì  hiếm khi xuất hiện âm thanh nào khác. Bây giờ, mặc dù nó  chìm trong  nhiều loại âm thanh hỗn độn khiến nó trở nên ồn ào nhưng sự ảm đạm vẫn luôn hiện hữu.
 
Không khí lạnh lẽo, tang thương khiến   tiếc nuối. Mặc cho mục đích bọn họ tới đây là tò mò  là điều gì khác, một khi bước chân  căn biệt thự, trái tim họ vẫn lóe lên tia man mác buồn.
 
Hạ Đình bước chân  căn biệt thự, sự lạnh lẽo khiến  đồng cảm. Hắn bắt đầu tưởng tượng  gương mặt của Dạ Quân bây giờ, trái tim  khỏi cảm thấy đau đớn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/26.html.]
"Này , tiến lên ."
 
Người phía  thấy Hạ Đình  ngây , mãi  thấy  tiếp dù phía   chừa  một  chống thì lên tiếng nhắc nhở. Hắn  chờ lâu như , kiên nhẫn  bộ đời của    dùng hết .
 
"À, xin  nha.    để ý." Hạ Đình ngoan ngoãn bước lên phía  hai bước, ở mỗi một bước chân,  cách giữ  và chiếc quan tài  bằng gỗ trắng tinh cũng  rút ngắn .
Mập
 
"Dạ tổng,   , Hạ Ca, Hạ Ca  trở  ."
 
"Hử?" Dạ Quân vốn   tâm trạng, sắc mặt của  cũng trở nên tiều tụy hơn   nhiều. Trợ lý  đầu tiêu chứng kiến dáng vẻ  của , mất hơn một ngày mới  thể thích ứng.
 
Hắn  vẫn  thể tin  vị tổng tài lạnh lùng  vướng bụi trần của    vì một  con trai mà đau lòng. Người đó còn là một kẻ  phận bình thường, xuất  bình thường. Đâu  điểm gì đặc biệt để cho Dạ tổng để tâm  cơ chứ.
 
Thôi, bỏ qua việc tên đó, dù   cũng  c.h.ế.t . Việc  mắt bây giờ là Hạ Ca,   Dạ tổng   gì với  đây.
 
"Hạ Ca tới đây?"
 
". Ngài định  gì với   đây ạ?"
 
"Đuổi  , đừng để  phá hỏng chuyện." Anh   mệt mỏi ,  còn tâm sức để đấu với tên Hạ Ca  nữa.
 
Hạ Đình, tại  em  thể  chuyện ngốc như thế chứ! Nếu nhát d.a.o đó rơi trúng  ,  chắc chắn sẽ   chuyện gì. Giá như lúc đó  phản ứng nhanh hơn một chút,  thể chắn nhát đ.â.m đó giúp Hạ Đình, như , bọn họ sẽ chẳng  xa .
 
Giá như...
 
Hài,  gì  giá như,  gì  nếu đây? Bọn họ  duyên mà   phận, quen  vài tháng,  ở bên cạnh  vài tháng...  đáng lẽ nên thỏa mãn.
 
Có lẽ thầy bói  đúng,  vốn là một  chổi, bất cứ ai ở bên cạnh  đều sẽ gặp chuyện  may. Đáng lẽ,   nên  trúng , đáng lẽ ,  nên để  một , như    thể yên  mà sống tiếp, sống một cuộc sống bình thường mà   .
 
Dạ Quân ngước mắt  bức ảnh to lớn   treo  bức tường đối diện đầu giường. Bên trong chính là thiếu niên đang nở nụ  thật tươi. Đây là   hiếm hoi mà  nở nụ  với ... nụ    như , thế nhưng  chẳng thể nào giữ  .