"Mẹ, Hạ Ca nó  mới trở về,  cũng nên để nó lên phòng nghỉ ngơi. Nhìn dáng vẻ bẩn thỉu của nó,    chui từ xó nào  nữa."
 
Mỹ Hạnh  thấy Hạ Tô  như  mới để ý đến bộ quần áo bẩn thỉu   . Bà lo lắng xem xét  bộ   một lượt: "Trời ơi, con   mà bẩn ?"
 
Hạ Đình gãi gãi đầu: "Hôm  con   leo núi với bạn,  vì lạc đường nên mới mất liên lạc với  . May là    ngang qua thấy  con nên con mới trở về  đây."
 
"Cái thằng nhóc , đang yên đang lành  leo núi  cái gì?" Mỹ Hạnh đánh yêu  một cái: "Mau,  lên tầng tắm rửa . Để  bảo nhà bếp  vài món cho con."
 
Hạ Đình chờ câu   lâu lắm ,  lập tức nhận mệnh: "Dạ, con  liền đây."
 
Hắn  chạy lên tầng, nụ   mặt Mỹ Hạnh cũng biến mất. Bà  chằm chằm bóng lưng của , cau mày: "Mọi   cảm thấy thằng bé Hạ Ca  gì đó  giống bình thường lắm ?"
 
Hạ Tô  khẽ: "Để con lên xem em thế nào,  đừng lo lắng quá. Chắc em   mới lạc trong núi mấy ngày nên vẫn còn sốc mà thôi."
 
Mỹ Hạnh thờ dài một tiếng: "Thằng nhóc đó đúng là lớn đầu  vẫn  để  khác yên tâm. Con  , giúp  xem xem thằng nhóc   thương ở  . Anh em bọn con chắc là dễ  chuyện hơn."
 
Hạ Tâm chạy nhanh xuống phía bà, ôm lấy tay bà an ủi: "Mẹ đừng lo lắng nữa,  Hạ Ca cũng về  mà."
 
"Ừ,   lo lắng. Nó về nhà là  vui . Thằng nhóc  nếu mà ngoan ngoãn hiểu chuyện bằng một phần mười của hai con thì  cũng yên lòng ."
 
Hạ Tâm  : "Mẹ  gì  chứ,  Hạ Ca   mà."
 
"Tốt! Nó chỉ  với cái đám a dua chỉ  vòi tiền của nó thôi."
 
Chẳng  Hạ Quyết   tới bên cạnh hai  từ lúc nào. Ông  lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng, thế nhưng gương mặt vẫn luôn cau  cuối cùng cũng  giãn . Bên ngoài, ông luôn tỏ   là một  ba lạnh lùng,  điều thực tế thì tình yêu thương của ông  với các con  hề thua kém Mỹ Hạnh.
 
Hạ Đình  lòng vòng quanh tầng hai, đơn giản là vì    chính xác  là phòng của nguyên chủ. Nếu gọi  hầu tới hỏi thì  dễ  lộ,  vẫn nên tự  tìm thì hơn.
 
Phòng đầu tiên  mở ,  đưa mắt   thấy ảnh cưới của Mỹ Hạnh và Hạ Quyết treo ở chính giữa phòng. Không nghĩ nhiều,  lập tức đóng cửa .
 
Phòng thứ hai là phòng của Hạ Tâm, với màu sắc trong sáng  chủ đạo cùng với những vật trang trí nhỏ xinh,  cũng  tốn quá nhiều thời gian với căn phòng . Đến khi bước đến phòng thứ ba,   kịp đẩy mở thì Hạ Tô  đuổi đến.
 
Anh   thấy  vẫn   cửa phòng   chịu   thì cau mày: "Còn   trong ,  bên ngoài  gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/29.html.]
 
Hạ Đình gãi gãi đầu: "Em  ngay đây."
 
Hạ Đình bước , đang định đóng cửa  thì  Hạ Tô chặn lấy. Anh    lời nào, tiến  trong phòng   đó đóng cửa .
 
Hắn dùng ánh mắt hoài nghi   : "Anh  gì?"
 
"Hạ Ca, tại  mày sống dai thế? Cái đám   vẫn  g.i.ế.c  mày ?"
 
Hạ Đình: "..."
 
"Đáng lẽ mày nên c.h.ế.t , một kẻ vô dụng như mày, sống ở  đời  gì? Tao rõ ràng   đưa tiền chuộc cho bọn chúng, tại  bọn chúng vẫn thả mày ?"
 
Hạ Đình: "..."
 
"Sao thế? Ngu ? Bị bắt  mấy ngày cũng ngu   ? Quả nhiên là một thằng vô dụng. Loại vô dụng như mày, mang họ Hạ là  xỉ nhục của chúng tao."
 
Hạ Đình: "..."
 
"Tốt nhất là mày ngoan ngoãn một chút, nếu mày dám  vụ tao  mày  bắt mà bỏ mặc mày, thì mày đừng  trách tao. Chắc mày cũng    thấy  buồn ,  đúng ?"
 
Hạ Tô đe dọa  một hồi liền xoay  rời .
 
Hạ Đình: "..."
 
Bây giờ  rút  lời khen  thể  lúc   cuộc sống của thần tiên   ạ? Quả nhiên  đời      chữ ngờ.
 
Hắn  cánh cửa đóng kín  mặt, tự dùng vài phút thương thầm  thể   đây. Quả nhiên,  gì  ai tự nhiên  thành   . Thân thể   như ,  lẽ là do   em đối xử bất công.
 
Thấy thương nguyên chủ ghê, một đứa bé  đáng thương  đáng trách. Để  ngoài tác động đến  là một sai lầm nhưng  cũng  thể thông cảm. Một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương của , đầy đủ vật chất nhưng    trai ghét bỏ. Lớn lên tâm tình lệch lạc,   mấy chuyện khiến  khác chán ghét là điều  thể hiểu .
Mập
 
"Cái nhà , hào môn thế gia đúng là phiền phức. Cho dù   ba  yêu thương   cũng vẫn  phiền phức."
 
Hạ Đình thở dài một tiếng, lục đục  tắm rửa  đồ. Hắn cũng chỉ  tiếp cận tên mặt than Diêm Vương  thôi, mấy   của  thể      quan trọng.