Hạ Đình tắm xong,  xuống phòng mà quyết định leo lên giường ngất  cái . Hắn dự định đợi khi  ngất xong, tự  tỉnh dậy thì mới xuống  nhà đối diện với đám   của  thể . Dù   cũng  cố gắng chống đỡ  thể tàn tạ  c.h.ế.t  sống  đến tận bây giờ, cố gắng  để ngất ở ngoài đường cũng  là cực hạn .
 
Thế nhưng,    yên  vẫn cứ mãi   yên . Người   yên bình vẫn chẳng thể nào   yên bình. Hạ Đình chỉ  im lặng mà ngất một  thôi, tại  còn khó khăn quá .
 
Khi  ở  địa phủ  tên mặt than Diêm Vương  bám dính, đẩy mãi  chịu buông tha cho . Bây giờ lên nhân gian,  chỉ  bám dính lấy tên mặt than  thôi thế mà còn   khác xen . Hắn tức mà     luôn đó.
Mập
 
Lúc Hạ Đình đang ngất  giường thì cửa phòng  đẩy mạnh . Hạ Tô tức giận bước  trong phòng, thấy  đang   giường ngủ ngon thì tức giận  thôi. Hạ Tô  thèm  lời nào  lao đến bên giường, túm lấy Hạ Đình, kéo thẳng dậy: "Thằng nhóc,  chờ mày ở bên , còn mày dám ngủ ở   hả? Có   chờ mày bao nhiêu lâu   ?"
 
Cơ thể Hạ Đình   theo sai khiến, mệt mỏi đến mức tứ chi mỏi nhừ. Hắn khó khăn lắm mới mở  hai mắt,  chằm chằm Hạ Tô.
 
Hạ Tô   thì trừng   một cái, đe dọa: "Mày dám mở to mắt  tao? Có tin tao đánh c.h.ế.t mày  ?"
 
Hạ Đình hừ lạnh: "Anh  dám."
 
Mặc cho tứ chi vẫn còn đang mỏi mệt, Hạ Đình dồn sức để hất tay    khỏi cổ áo . Sau khi tựa  đầu giường để giữ vững cơ thể,  mới cợt nhả với  trai  thể : "Nếu như  dám  gì , thì    từ  lâu .  ?"
 
Nếu như    thể    thì sẽ chẳng đợi đến khi   bắt  đó cố tình  đến cứu để mượn tay  khác g.i.ế.c .
 
Hạ Tô  Hạ Đình  đúng điểm đau, hận  thể lao tới bóp c.h.ế.t .     thể, đây đang là biệt thự Hạ gia,  của   vẫn còn ở . Nếu  dám  gì quá đáng chắc chắn sẽ   phát hiện. Mặc dù    thể hiểu vì nguyên nhân gì  của   yêu quý thằng nhóc phế vật  hơn  nhưng  cũng chẳng thể vì ghen tỵ mà gây  chuyện  em tương tàn .
 
Nếu như đám bắt cóc  thể  gì  tên nhóc ,  thì  cũng chỉ  thể chấp nhận sự thật đó mà thôi.
 
"Cút xuống  nhà cho tao. Liệu hồn, đừng để  buồn lòng vì mày thêm nữa."
 
Hạ Đình nhún vai tỏ vẻ  hiểu: "Biết ,  cũng  định tìm phiền phức."
 
Hắn rời khỏi giường, chỉnh  quần áo. Chẳng hề quan tâm Hạ Tô vẫn đang ở  lưng   chằm chằm, Hạ Đình tự  mở cửa rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-nha-co-mot-banh-bao-nho/30.html.]
 
"Tên nhóc đó, rốt cuộc   Hạ Ca  ?"
 
Hạ Tô lẩm bẩm tự hỏi. Không chỉ   Mỹ Hạnh  Hạ Tô cảm thấy Hạ Ca  đổi,  bộ  trong Hạ gia đều cảm thấy Hạ Ca  đổi . Một đứa trẻ tính tình ngông cuồng,  bao giờ chịu cúi đầu  mặt ai  mà  ở  mặt bọn họ mời từng  một dùng cơm?
 
"Hạ Ca, con    ?" Mỹ Hạnh  sự  đổi chóng mặt của con trai  khỏi run sợ. Không  bà  thích con  ngoan ngoãn hơn mà là tốc độ  đổi chóng mặt  khiến bà sợ hãi.
 
Hạ Đình đương nhiên  hành động của   phù hợp với hình tượng của  thể  từ  đến nay.  mấy lời  dối để lấp l.i.ế.m  cũng  chuẩn  xong hết . Hắn chỉ cần đợi một  trong  họ hỏi đến là sẽ trả lời ngay lập tức.
 
"Sau khi con  lạc đường trong rừng, đối diện với sinh tử. Con mới nhận  là  một  bạn nào thật lòng đối  với con." Hạ Đình  dối  chớp mắt lấy một cái: "Chỉ  gia đình mới yêu thương con vô điều kiện. Con nghĩ kỹ , từ bây giờ, con sẽ là một  con ngoan. Từ ngày mai, con sẽ chăm chỉ đến trường  học."
 
Người bình thường cũng  vì một biến cố lớn mà  đổi tính tình. Hắn lấy lý do đối diện với sinh tử, biến cố  chắc cũng đủ lớn  .
 
Mỹ Hạnh  thấy   như  thì cảm động đến mức dưng dưng nước mặt.
 
Hạ Quyết hừ lạnh một tiếng, ông  chẳng mấy để tâm đến mấy lời  của Hạ Ca. Trước đây,   cũng nhiều  hứa sẽ  đổi, sẽ chăm chỉ học tập. Kết quả thì  chứ? Số ngày  học còn ít hơn  ngày học sinh trường thường  nghỉ lễ. Nếu    Mỹ Hạnh  đỡ cho , ông  chắc chắn sẽ ném   trại giáo dưỡng.
 
Cũng một phần là do cho dù   ăn chơi  chăng nữa thì cũng  giới hạn. Ngoài việc tiêu tiền thái quá,  đem tiền ném qua cửa sổ  thì  cũng  động đến chất kích thích. Chỉ cần  vi phạm pháp luật thì ông  vẫn  thể nhắm một mắt, mở một mắt coi như   thấy. Nếu chỉ là tiêu tiền thì dễ  , nhà họ Hạ thứ  thiếu nhất là tiền.
 
"Được , con  điều như  là . Mau ăn ."
 
Ăn xong bữa tối, Mỹ Hạnh còn kéo lấy  hỏi thăm một lượt. Bà hỏi từ khi  bắt đầu  du lịch đến khi  lạc trong núi. Tất cả  thứ đều cực kì tường tận, may là    chuẩn  nếu   đầy hai câu  lộ .
 
"Thật là khổ đứa nhỏ của  quá."
 
Hạ Đình  , ngáp dài một cái: "Cũng muộn ,   nghỉ  ạ. Ngày mai con còn  đến trường học nữa."
 
Mỹ Hạnh    ,  hơn  mùa: "Được,  thôi. Con  nghỉ ."