Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 121: Rớt hố
Cập nhật lúc: 2025-12-19 09:40:43
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bột mì tăng giá, lượng hàng trong tay A Lương cũng nhiều lắm, hơn nữa thời tiết nóng bức, Từ Đông Thăng quyết định bán màn thầu nữa mà tăng lượng nước đường lên.
Chi phí nước đường cao, nhưng bọn trẻ hoan nghênh. Một bát lớn 1 hào, coi như món đồ ngọt, thể ăn no, rẻ hơn nhiều so với nước ngọt ga, mỗi ngày đều bán đầy hai thùng lớn.
Mực nước giếng hạ thấp, rau trồng cũng héo, hai bà thím mỗi ngày đều cố gắng chọn rau tươi non mang tới, bán cũng kiếm cho gia đình ít tiền. Hàng xóm thấy thế, chủ động tới cửa hỏi còn thu mua rau .
Lâm Tuệ thường thu, nhưng bọn họ thương lượng với , thể dồn hết một ngày, mỗi ngày thu một lượng cố định. Một phần mang rau trộn, nửa còn dùng bình muối lên. Trời nóng, nhà ăn cháo nhiều, dưa muối cũng bán chạy.
"... cũng cách nào a, chủ nhà tăng tiền thuê, đây vốn buôn bán nhỏ, mỗi ngày kiếm ba cọc ba đồng, thể trả nổi tiền thuê nhà cao như ! Haizz, già trẻ, nuôi gia đình gian nan lắm..."
"Chủ nhà của cũng quá đáng giận! Sao thể như ?"
"Vậy định chuyển ? Chúng còn ăn nữa ?"
"Sau đành đạp xe bán ven đường thôi."
"Thế thì vất vả quá..."
Từ Đông Thăng mất nửa tháng để thành công khiến tất cả khách hàng đều vì chủ nhà vô lương tâm mà sắp buộc đóng cửa.
Tưởng chờ liền trực tiếp hái quả ngọt? Tưởng bở!
Bác gái giúp thuê nhà chuyện , còn riêng qua xin . Tuy rằng là hàng xóm cũ, nhưng bà cũng gia đình như , thế chẳng là hỏng thanh danh của bà !
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Từ Đông Thăng ngược còn an ủi bà, còn chừng dọn buôn bán càng hơn chứ.
Điều cho bà khi trở về một trận cảm khái ông chủ nhỏ Từ thật "phúc hậu, thành thật, đáng thương"...
Cửa hàng thực phẩm của nhà chú Ba là cửa hàng nổi tiếng trong trường, học sinh tan học đều ùa về con phố , Từ Đông Thăng dù thêm một thùng nước đường nữa cũng bán sạch còn một giọt.
Mấy món rau trộn và dưa muối cũng phụ đón học sinh mua từng bát từng bát, gà xé phay trộn cũng bán chạy hơn thịt lợn sống dễ ôi.
Hiện tại tủ lạnh vẫn là ít, mua thịt chín về nhà thể ăn ngay, tiện lợi ngon miệng.
Mãi cho đến ngày 10 tháng 7, Từ Đông Thăng gọi con trai bà cụ qua, chỉ cần trả tiền thuê nhà còn dư, bồi thường thêm 3 tháng tiền nhà thì sẽ dọn ngay lập tức.
Con trai bà cụ sớm cảnh tượng buôn bán đắt hàng kích thích đến đỏ mắt, lập tức đồng ý ngay.
Bà cụ nhíu mày, còn khuyên con trai, bảo đừng nóng vội như , kết quả thuyết phục ngược .
"Mẹ, cửa hàng buôn bán như , chúng rèn sắt khi còn nóng! Chờ bọn họ , em đằng nhà vợ con lập tức qua đây mở cửa hàng, chỗ tiền hai ngày là kiếm ! Không cần đau lòng!"
Hắn chướng mắt hộ kinh doanh cá thể, một chút cũng thể diện. yêu tiền a!
Hơn nữa vợ xúi giục, để nhà vợ qua đây buôn bán, kiếm tiền thì chia đều, mặt mũi tiền lót tay!
Bà cụ khuyên con trai, đành thành thật đưa tiền.
Từ Đông Thăng dọn hết đồ đạc lên xe ba bánh, tháo biển hiệu cửa hàng xuống, đó lạnh một tiếng, cầm cây búa, ngay mặt bọn họ, đập nát bệ bếp, bàn ghế cũng tháo dỡ hết.
Mấy thứ đều là bỏ tiền mua, dọn cũng dọn , thà phá hỏng trực tiếp, mới để lợi cho đám rùa đen .
Tiếng "bình bịch" thật lớn nện trong lòng con bà cụ, bọn họ trốn xa, dám tới gần, sợ cây búa cẩn thận phang .
Đập xong đồ đạc, Từ Đông Thăng còn dùng tiền bồi thường mua thùng sơn xám, quét bức tường trắng xanh trở về màu cũ. Cả căn phòng trở nên u ám, cho dù mở cửa sổ lớn cho ánh sáng , thoạt cũng còn sạch sẽ sáng sủa như .
Sắc mặt con trai bà cụ khó coi, cũng mặc kệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-121-rot-ho.html.]
Bảo tao dọn cũng thôi, tao trả cho mày căn phòng nguyên trạng, coi như tao việc .
Con trai bà cụ dám chậm trễ, sợ bỏ lỡ thời cơ , nắm chặt thời gian tìm tới quét sơn và dọn dẹp phòng ốc.
Chờ dọn dẹp xong xuôi, cũng mặc kệ trong phòng đầy mùi sơn, trực tiếp bày đồ ăn bán.
Mấy nóng lòng thử, đang định một vố lớn, kết quả mở cửa là ế chỏng gọng.
Trường học nghỉ hè!
Bởi vì nắng nóng, kỳ nghỉ hè , lượng học sinh học bổ túc tham gia lớp năng khiếu ở trường giảm mạnh.
Nói ngắn gọn, bàn tính của con trai bà cụ đ.á.n.h trật lất, tiền rải như ném đá xuống sông.
Mấy lòng tràn đầy kiếm tiền lớn thấy thế đều há hốc mồm.
Từ Đông Thăng và Cẩu T.ử thì tới mấy ngã rẽ phố khác, lượng một chút cũng thấp. Tấm biển hiệu treo ngay đầu xe, dễ thấy.
"Chú Ba! Chú Ba! Tụi con tới !"
"Chậc! Đã bảo gọi là Ba!" Từ Đông Thăng trừng mắt hai " bạn " nhỏ hơn mười hai tuổi, năm bảy lượt nhấn mạnh.
Đáng tiếc hai đứa như điếc, vẫn cứ theo ý .
"Chú Ba, tụi con với mấy bạn học khác , cứ phía , còn gần hơn đến trường!"
"Làm lắm!" Từ Đông Thăng thưởng cho bọn nó, mỗi đứa một bát "tôm lạnh", đổ trong cốc tráng men bọn nó trộm từ nhà .
Bọn nhỏ một tay cầm quai cốc tráng men, một tay đỡ đáy cốc, cẩn thận uống một ngụm nước đường, mắt vui sướng híp .
"Tụi con về nhà từ từ ăn, cho mấy đứa thèm c.h.ế.t!"
Miệng thế nhưng đậy nắp xong, mắt nhỏ còn chằm chằm đống rau trộn xe.
Từ Đông Thăng buồn , bảo Cẩu T.ử lấy cái bát cho bọn nó, gắp ít đồ ăn: "Ngày mai nhớ rửa sạch bát trả cho đấy nhé."
"Anh ơi, em nhiều dưa leo một chút, còn cả lạc nữa."
"Em thích ăn mộc nhĩ..."
Từ Đông Thăng hai tay chống nạnh, gọi là chú Ba, đó gọi Cẩu T.ử là ? Thật là lớn nhỏ.
Bất quá nể tình hai " bạn " khắp nơi lôi kéo khách nhỏ về cho họ, Từ Đông Thăng liền so đo với bọn nó.
Theo lời Lâm Tuệ , ông chủ Từ chính là đang thuê lao động nhí.
Còn đừng , hai lao động nhí cực kỳ sức, hiệu quả . Đổi chỗ bày sạp, buôn bán vẫn như cũ, ngày nào cũng bán hết sạch đồ mang theo từ sớm.
Hắn đội một cái mũ rơm to, mồ hôi chảy ròng ròng qua cằm, lúc ngang qua cửa hàng cũ, thấy trong tiệm bọn họ một bóng khách, một nam một nữ sắc mặt đen sì, ha hả, cùng Cẩu T.ử công khai nhạo: "Bọn họ tưởng buôn bán dễ ăn lắm đấy ? Ngu xuẩn!"
Cẩu T.ử cũng đến thấy tổ quốc : "Cứ từ từ mà lỗ, kiểu gì cũng lúc lỗ chổng vó."
Hai ở phía cái gì rõ, đương nhiên cũng chẳng thèm để ý, một đường ngân nga hát, cao hứng phấn chấn về nhà.
Đẩy cửa , hô to: "Các con ơi, cha về !"