Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 130: Vừa nhỏ vừa nát
Cập nhật lúc: 2025-12-19 09:40:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông đặt tay lên thành xe , giọng điệu mang vẻ lấy lòng: "Cậu xem, các mỗi ngày dầm mưa dãi nắng vất vả bao, vẫn là cái cửa hàng thì hơn, lúc vắng khách còn chỗ nghỉ ngơi, mỗi ngày ung dung chờ khách tới cửa sướng ."
Không hổ mà câu ? Da mặt cũng dày thật, là lây của ai.
Từ Đông Thăng liếc một cái, đó dùng sức đập mạnh xuống yên xe cho bụi bay lên. Làm đối phương giật nảy , nhớ tới con d.a.o sáng loáng của , vội vàng rụt tay .
Từ Đông Thăng nhếch miệng nhạo: "Cho nên các mỗi ngày ở cửa chuyện phiếm, chờ khách tự tìm tới cửa ?"
Bị chế giễu, đàn ông hổ oán hận. Nếu vợ chồng đứa em vợ vô dụng, lỗ vốn hết tiền thuê nhà hơn nửa năm , cũng sẽ tới đây chịu cái sự bực !
"À, ha hả, vẫn là ông chủ Từ ăn hơn, chúng so ..."
"Đừng nhảm nữa, , định giảm xuống bao nhiêu?"
"Mỗi tháng 7 đồng, , 6 đồng 6 hào." Người đàn ông mặt đoán ý, lâm thời giảm thêm một đồng.
Quả là rẻ, tiền kiếm một ngày cũng đủ thuê ba bốn tháng. giao thiệp với loại ghê tởm như .
Thêm nữa, với tình hình hiện tại, mở cửa hàng bằng luồn lách ngõ hẻm. Vất vả thì vất vả, nhưng bán nhanh hơn, nhiều hơn, chi phí cũng thấp hơn.
"Còn mấy cái thùng xốp đựng kem mới mua và mấy thứ đồ khác trong cửa hàng, cũng bán rẻ cho luôn, chỉ lấy nửa giá. Mới dùng bao lâu, còn như mới..."
À, đây là kịp thời cắt lỗ, thu hồi chút nào chút đó.
dụng cụ trong tay Từ Đông Thăng đủ dùng, cần thiết mua về tích trữ chờ sang năm mới dùng tới.
Hắn như : "Thôi khỏi, mang về nhà tự dùng . Nếu ăn đang các giở quẻ bắt dọn ngay lập tức thì mệt lắm. Lại , cái búa nên vung chỗ nào ."
"Sẽ ! Trước là đúng, thật lòng xin . Lần cam đoan với , thề chắc chắn sẽ xảy tình huống như ." Hắn sốt ruột giải thích.
"Đến thỏa thuận giấy trắng mực đen còn thể thành giấy lộn, lấy miệng bảo đảm tác dụng gì? Anh chẳng bảo cửa hàng thích hợp ăn ? Lại lo cho thuê, cho dù tăng giá nữa cũng khối tranh mà."
Khóe miệng đàn ông giật giật. Trước thể tranh, giờ đừng tranh, chủ động mời chào còn chẳng thèm. Thời tiết thất thường, ăn đều trở nên thận trọng.
Hắn còn tiếp tục thuyết phục, Từ Đông Thăng trực tiếp xua tay, bộ dạng nhiều. Cẩu T.ử thì trực tiếp kéo sang một bên, chỉ mũi mà mắng.
"Mẹ nó mày hiểu tiếng hả? Tránh tránh , bảo thuê là thuê! Mày tưởng ai cũng thèm cái cửa hàng rách nát của mày chắc? Vừa nhỏ nát, nếu lúc đó thấy vị trí thì bọn tao còn lâu mới thèm."
"Đặt cái bàn là xoay cũng khó, hiện tại buôn bán kiếm tiền, thanh danh đều bọn mày thối hoắc , ai mà thèm!"
"Cút cút cút! Đừng chắn đường bọn tao ăn, đen đủi!"
Cẩu T.ử tuôn một tràng, gã đàn ông mắng đến đỏ mặt tía tai, tức c.h.ế.t, bỏ .
Thấy cảnh , Từ Đông Thăng đến đau cả bụng, giơ ngón cái với Cẩu Tử: "Ha ha ha ha ha ha ha... Cẩu Tử, giờ khá lắm, công lực c.h.ử.i tăng tiến, gan cũng to !"
Cẩu T.ử chút ngượng ngùng, hì hì: "Cũng tàm tạm..."
"Hôm nay bánh bao gì thế?"
Vừa đuổi thì khách tới, chẳng lẽ tên thật sự mang theo vận đen ? Mặt mũi ủ rũ thì thôi , vận khí còn kém!
Từ Đông Thăng thẳng , giới thiệu với khách: "Có bánh bao nhân đậu và bánh bao dưa chua, đều 8 xu một cái, màn thầu 6 xu một cái, trứng luộc nước là 3 hào một quả."
Khách nhíu mày: "Tăng giá ? Trước mua của giá ."
Từ Đông Thăng : "Cái cũng còn cách nào, lương thực tăng giá, rau dưa cũng khan hiếm, chúng vất vả lắm mới nhập hàng đấy."
Đây là lời thật, ở huyện thành còn bày sạp bán đồ ăn nhiều, so với đầu năm ít hơn một nửa, đều do chi phí quá cao mua nguyên liệu.
Khách hàng cũng chỉ phàn nàn thôi, cần mua thì vẫn mua: "Cho 3 cái màn thầu, 2 cái bánh bao dưa chua, trứng luộc thì thôi, đắt quá."
"Được ."
Từ Đông Thăng nhanh chóng gói đồ cho khách.
"Chú ơi còn nước đường ạ?"
"Có, cháu loại gì?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Hôm nay cháu chè đậu xanh."
"Được." Cẩu T.ử mở nắp thùng, nhận cái bát của đứa bé, cầm muôi múc thoăn thoắt, tốc độ luyện thành thục, một giọt nước cũng rớt ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-130-vua-nho-vua-nat.html.]
Khách khứa nườm nượp tới, hai bận rộn mà loạn, bán hết sớm.
Lâm Tuệ lo lắng bên ngoài kẻ chặn đường cướp đồ, đặc biệt dặn nhất định về muộn.
Lúc về nhà, chỉ ba đứa nhỏ và ch.ó Sơn Oa chạy đón .
Hắn đỗ xe xong, bế An An lên, hai em mỗi đứa lên một bên bàn chân , ôm đùi để cứ thế nhấc chân , giống như đang cưỡi ngựa, vui.
Sơn Oa vẫy đuôi theo .
Quả nhiên, ba lớn đang chương trình buổi trưa, thầy Đơn Điền Phương kể chuyện "Bình thư". Vẻ mặt ai nấy đều say mê, ngay cả việc về cũng .
"A Tuệ, buổi trưa cơm thừa ?"
Bán bánh bao trở , bọn họ còn vất vả mang cơm trưa theo nữa. hôm nay buôn bán quá , thấy thời gian còn sớm, dứt khoát bán luôn cả phần cơm trưa. Giờ bụng đói kêu ùng ục.
Dù cũng sinh con nữa, chị dâu cả và chị dâu hai xác suất lớn cũng sẽ sinh thêm, Lâm Tuệ đem mấy cái chăn tã nhỏ của bọn trẻ tháo chỉ từng cái.
Tay cô bận rộn, tai thấy gì , chẳng ừ hử tiếng nào.
Hắn một tay chống nạnh, hây dà, mua cái đài về, địa vị của ngược còn tụt xuống hả?
Hắn cúi đầu, động đậy chân, ý đồ gỡ hai "quả tạ" xuống: "Con trai ơi, các con chơi với Sơn Oa ."
Hai em lắc đầu, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n nhúc nhích. An An cũng vòng tay ôm cổ buông.
Từ Đông Thăng thở dài, đúng là gánh nặng ngọt ngào, đành kéo lê ba em xuống bếp tìm đồ ăn.
Cũng may trong nồi còn một bát cháo và hai cái bánh bao. Hắn trực tiếp dùng đũa xiên hai cái bánh, một tay bưng bát, gian nan dịch chuyển về nhà chính.
"A..."
An An há to miệng, còn dùng ngón tay nhỏ chỉ miệng .
"Đói hả?" Hắn bưng bát bón cho con gái một ngụm cháo nhỏ, đó bẻ một cái màn thầu thành bốn miếng.
"Các con mỗi đứa một miếng, Sơn Oa cũng ."
Hắn ném miếng màn thầu xuống đất, Sơn Oa nhanh chóng ngoạm lấy.
Lại vỗ vỗ đầu hai đứa con trai: "Chân ba tê , các con dậy ."
Khang Khang, Thường Thường cầm màn thầu liền buông tay, lên ghế nhỏ ngoan ngoãn gặm.
Cổng sân khóa, "rầm" một tiếng đẩy .
"A a a cháu thấy tiếng , bà nội, hôm nay kể chuyện gì thế ạ?"
Mấy đứa Từ Quốc Hoa lao , mục tiêu nhắm thẳng cái đài radio.
Mẹ Từ "suỵt" một tiếng, đó : "Hôm nay bình về 'Tùy Đường Diễn Nghĩa'."
Mấy đứa nhỏ im lặng dỏng tai lên .
Từ Đông Thăng bất mãn lên tiếng: "Ấy , mấy đứa , thấy chú chào hả?"
"Hả?" Từ Quốc Hoa đầu: "Chú Ba về ạ!"
Mấy đứa còn cũng gọi một tiếng "Chú Ba!".
Lâm Tuệ hình như lúc mới phát hiện về, ngạc nhiên hỏi: "Anh về lúc nào thế? Sao ăn cái ?"
Từ Đông Thăng hừ một tiếng: "Trong mắt em chỉ cái đài thôi, còn nhớ ông chồng ở bên ngoài kiếm tiền cực khổ."
Câu Lâm Tuệ chút áy náy, dậy: "Ha hả... quên, giờ em món gì cho ăn nhé, xào đĩa trứng gà?"
"Hừ hừ."
An An trong lòng , tò mò chằm chằm ba ba.
"Chụt~ vẫn là con gái ngoan nhất, màn thầu ngon ?"
An An há to miệng, màn thầu dắt đầy kẽ răng nhỏ...