Quả nhiên, khi bọn họ về đến nhà, gia đình cả hai cũng đều đang ở nhà , phỏng chừng là tin nên qua chờ.
"Mẹ ——"
An An một ngày gặp , lóc lao ôm lấy cô.
"An An, về , nào ~"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hai em cũng mếu máo, vui. Từ Đông Thăng vội dựng xe dỗ dành con.
"Các con cuối cùng cũng về, trong tiệm thế nào? Thật sự đập phá ?" Mẹ Từ sốt ruột hỏi han.
Từ Đông Thăng ôm con: " thế, đập cửa, nhưng vì công an tuần tra nửa đêm nên đầu thực hiện ."
Hắn xuống chậm rãi kể, Lâm Tuệ cũng nghiêm túc , hôm nay cũng kịp hỏi kỹ tình huống.
"Bọn con liền canh chừng ở gần đó chờ..."
"... Sau đó bồi thường cửa lớn và ba ngày tổn thất cho bọn con."
Mẹ Từ oán hận : "Cái nhà đó đúng là tai họa! Đã tránh xa mà còn tìm tới hại !"
Bố Từ cũng thở phào: "Giải quyết xong là , chỉ sợ loại lòng hẹp hòi trả thù."
Mấy chị em cũng mỗi một câu, mắng loại tiểu nhân .
" , bảo hôm nay cả hai trấn xem cửa hàng ? Có chỗ nào thích hợp ?"
Anh hai Từ gật đầu: "Xem mấy nhà ý định cho thuê, một chỗ 8 đồng tiền thuê một tháng ở gần bến xe, một chỗ 6 đồng ở gần trường học trấn. Vị trí đều !"
Từ Đông Thăng gật đầu: "Nghe vẻ đấy."
Chị dâu hai ha hả: "Lão Tam cho cái ý kiến ? Chú thấy bên nào hơn?"
Từ Đông Thăng lắc đầu: "Em lâu trấn , cho ý kiến . Nói chung, mỗi cái cái cái dở riêng. Gần bến xe thì quanh năm đều việc ăn, nhưng vàng thau lẫn lộn, trộm cắp vặt thu phí bảo kê sẽ thiếu. Chỗ trường học trấn thì tương đối an , nhưng học sinh giờ học, lúc nghỉ hè nghỉ đông sẽ mùa ế hàng, nếu thì em cũng thuê cửa hàng còn thường thường chỗ khác bày sạp."
"Cụ thể buôn bán là do chị, tự quyết định thôi."
Anh cả hai còn suy xét kỹ mấy phương diện , hôm nay thấy cửa hàng , tiền thuê cũng hợp lý, vốn tưởng nắm chắc, giờ bắt đầu rối rắm.
Lâm Tuệ cảm thấy với tâm lý cầu định của họ, khả năng cao cuối cùng sẽ chọn chỗ gần trường trung học.
"Thôi, chị về suy nghĩ thêm, nếu thật sự thấy cửa hàng đó , thì chốt luôn Tết ."
Bố Từ hiện tại cảm thấy lời thằng Ba lý nhất định.
Mẹ Từ thắp đèn dầu lên, bưng thức ăn nấu xong lên, nồi canh bếp lò vẫn sôi sùng sục.
Lâm Tuệ bón canh cho An An đang chịu rời khỏi lòng cô, bố hỏi chuyện buôn bán ở cửa hàng thế nào, Từ Đông Thăng liền bắt đầu khen lấy khen để.
Làm Mẹ Từ thèm đến mức chỉ ngày mai qua xem ngay.
Lâm Tuệ: "Mẹ thì chúng cùng , lúc chụp ảnh chung luôn. Hôm nay sắm đồ Tết , ngày mai thể thoải mái dạo, mua gì thì mua, con với Đông Thăng trả tiền."
Mẹ Từ con trai thứ ba, động lòng.
Từ Đông Thăng cũng mở miệng: "Đi ! Cẩu T.ử đèo út, cha đạp xe chở , con đạp xe ba bánh chở A Tuệ và mấy đứa nhỏ, thế chẳng vặn ? Nhà nhiều xe, sợ cái gì!"
Bố Từ cũng xem cửa hàng, đây chính là cửa hàng đầu tiên nhà họ Từ mua ở thành phố!
Cả nhà bàn xong, sáng sớm hôm bộ mặc quần áo mới may năm ngoái .
Thím Vương thấy trêu: "Nhà các bác đây là ăn Tết sớm ?"
Mẹ Từ chỉnh quần áo, hở cả lợi: "Vợ chồng thằng Ba đưa chúng lên huyện dạo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-160-mau-khong-nin-duoc.html.]
Thím Vương thật hâm mộ, bà cả đời còn huyện bao giờ.
"Các con ngoan ngoãn xe nhảy nhót, nếu thì ở nhà cho chơi nữa!"
Lâm Tuệ nghiêm mặt, ấn mấy đứa nhỏ đang hưng phấn la hét xuống ghế nhỏ.
Bố Từ lau sạch bùn giày vải, dắt xe đạp ha hả: "Trên đường gió lạnh, kéo cái bạt xuống."
"Chúng thôi!"
"Đi thôi ——" Thường Thường theo bố reo lên.
An An khanh khách.
Lâm Hoành tuy rằng ngày nào cũng huyện, nhưng hiện tại cũng kích động, xe Cẩu Tử: "Anh Cẩu! Chúng cũng đạp nhanh lên, đuổi kịp đến bọn họ!"
Cẩu T.ử đáp một tiếng: "Được !"
Sau đó ghét bỏ : "Tiểu , đừng gọi là Cẩu nữa, khó lọt tai lắm, gọi Nhà hoặc Vương đều ."
"Vâng, Vương."
Bọn trẻ sáng nay hưng phấn lạ thường, ngớt xe, Lâm Tuệ sợ bọn nó gió bụng, bịt miệng chúng , còn ôm chặt An An ngực.
Gần Tết, huyện thành náo nhiệt thật sự, ngày nào cũng là phiên chợ.
Bố Từ đạp xe theo xe ba bánh, con trai thứ ba luồn lách qua từng con phố, dừng ở nơi náo nhiệt nhất, tim cũng run lên.
"Thằng Ba, chính là gian ?"
"Vâng, chúng từ cửa , để xe ở phía , bộ dạo chợ."
Cửa mở , là hai gian nhà kho. Đi tiếp ngoài chính là cửa hàng.
Mẹ Từ xuống xe, cũng chút dám tin, mua cửa hàng ở vị trí thế !
"Nhà nhỏ ."
"Cũng tàm tạm ạ, nhỏ hơn ở quê, nhưng ở thành phố thì tính là to . Nhà tập thể cũng chỉ hai ba mươi mét vuông thôi."
Mọi dựng xe xong, Từ Đông Thăng qua mở cửa chính.
Bố Từ từ cửa chính, trái , đó ngẩng đầu biển hiệu "Quần áo nhà lão Tam", cả nửa con phố thì nó là nổi bật nhất!
Trong lòng ông kích động vô cùng, cửa hàng là con trai ông mua!
Mẹ Từ cũng mừng rỡ đốt pháo ngay giữa phố, nhưng kìm .
"Thằng Ba, về thể với trong thôn chuyện nhà cửa hàng ở huyện ?"
Bà thật sự là nghẹn đến mức chịu nổi! Vừa lão Vương hỏi, bà suýt chút nữa buột miệng xem cửa hàng con trai mua!
Từ Đông Thăng : "Mẹ thì , cửa hàng con to bao nhiêu là , về chuyện tiền nong thì cố gắng đừng ."
Mẹ Từ gật đầu: "Ừ ừ, còn ? Cái gọi là im lặng tiếng mà phát tài!"
Lâm Tuệ trong tay giữ chặt Khang Khang, gọi với ngoài cửa Bố Từ: "Cha, giữ chặt Bình Bình An An giúp con!"
Hai đứa nhỏ vui quá hóa rồ, nhân lúc lớn chú ý chạy tót cửa.
Bố Từ vội vàng giữ chặt bọn nó.
Từ Đông Thăng đ.á.n.h m.ô.n.g mỗi đứa một cái: "Các con lời cho chơi nữa! Bị khác bắt là gặp bố nữa ?!"
"Kìa, Tiểu Từ, đây là con ?"