Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 164: Cánh cửa đóng kín

Cập nhật lúc: 2025-12-19 09:41:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm , cả và hai nhà họ Lâm cùng Từ Đông Thăng lên núi hái một bao tải đầy cam quýt. Ba đứa trẻ thì cứ lon ton chạy theo m.ô.n.g út xem đập bóng.

 

Lâm Hoành quả bóng rổ, lập tức trở thành trung tâm của lũ trẻ trong thôn, đến cũng chào đón, cái m.ô.n.g cứ vênh lên tận trời. Bố Lâm thì cưng chiều cháu ngoại, lúc nào cũng theo phía che chở.

 

Về nhà đẻ thì cần bếp, Lâm Tuệ trong phòng trò chuyện việc nhà với , kể về những đổi mới thành phố.

 

Mẹ Lâm cũng kể chuyện trong thôn ít đổi, tổ công tác kế hoạch hóa gia đình đang từng bước thực hiện, còn đến thôn phát "áo mưa" (bao cao su) miễn phí.

 

còn định lấy hai cái cho con gái, Lâm Tuệ liền bảo Từ Đông Thăng tự thắt ống dẫn tinh , dùng đến thứ , cũng sợ m.a.n.g t.h.a.i nữa.

 

Lúc mới chuyện bà cũng giật , ngờ vợ chịu đau mà lén phẫu thuật. Mấy ngày nay Lâm Tuệ thế nào cũng thấy thuận mắt...

 

Mẹ Lâm cảm thán, ở trong thôn là phụ nữ đặt vòng, nếu ai dám đề nghị đàn ông thắt ống dẫn tinh thì kiểu gì cũng mắng vuốt mặt kịp. Con gái bà đúng là gả đúng .

 

Từ Đông Thăng hai con ở trong phòng chuyện gì, chỉ thấy lúc , ánh mắt vợ khang khác, chuyện giọng cũng nhẹ nhàng hơn, còn chủ động gắp thịt cho ăn.

 

Làm sợ đến mức nơm nớp lo âu...

 

Hai chị dâu nấu một bàn đầy ắp thức ăn, ăn xong bữa ai nấy đều ưỡn bụng mà cửa. Từ khi họ nuôi gà nuôi thỏ, bọn trẻ trong nhà bao giờ chạy sang chân tường nhà khác ngửi mùi thịt nữa.

 

"Anh rể, nếu các thành phố mở cửa hàng, nhất định gọi em nhé..." Lâm Hoành mắt trông mong Từ Đông Thăng, chỉ sợ bọn họ bỏ quên .

 

Từ Đông Thăng bất đắc dĩ gật đầu.

 

Lúc về nhà, Lâm Tuệ đạp xe đạp hai bánh, bọn trẻ ép ngủ xe ba bánh, một đường xóc nảy trở về, thế mà ngủ cũng ngon.

 

Sáng sớm 30 Tết, Từ Đông Thăng bắc thang dán câu đối lên cửa lớn treo đèn lồng, đỏ rực một góc, vô cùng vui mắt.

 

Ba đứa trẻ nhảy nhót mặt đất: "Đèn đèn! Đèn đèn!"

 

"Đẹp quá!"

 

Mấy đứa con nhà Từ Quốc Hoa quấn lấy cha đòi treo đèn lồng đỏ, kết quả mỗi đứa ăn một cái "bánh bao" (cốc đầu) sưng đỏ...

 

Từ Đông Thăng cầm lấy câu đối và đèn lồng còn dư , vung tay lên: "Các con, sang nhà cũ dán nào."

 

Thường Thường chạy xông , Khang Khang ngoan ngoãn dắt An An chạy bước nhỏ theo .

 

"Ông nội!"

 

"Bà nội ơi, chúng cháu tới !"

 

Bố Từ đang dọn dẹp mấy thứ đồ cũ linh tinh ở nhà, thấy tiếng bọn trẻ thì rộ lên: "Ôi, cháu ngoan, ông nội ở đây!"

 

Từ lúc chúng mới sinh đỏ hỏn sống cùng ông bà, dọn phân lau nước tiểu, giờ bọn trẻ chạy , lâu gặp ông bà thấy nhớ lắm.

 

Thường Thường lao , kiễng chân dùng sức đóng cửa .

 

Hai ông bà ngơ ngác, cách cánh cửa hỏi: "Thường Thường, cháu gì đấy?"

 

Thường Thường hét lên: "Treo đèn lồng!"

 

"Treo cái gì cơ?"

 

Từ Đông Thăng tới, cửa nhà cũ thấp, cần kê ghế cũng với tới xà ngang cửa.

 

"Cha , , con tới treo đèn lồng dán câu đối."

 

"Ồ, treo đèn lồng ?"

 

Chờ treo xong, hai ông bà già kìm chạy xem, mặt giấu nụ . Năm nay thêm một đôi đèn lồng đỏ thẫm, vô cùng bắt mắt, từ xa thể thấy.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Thím Vương hâm mộ: "Một năm so với một năm càng nhiều trò, đèn lồng năm nay là nhất đấy!"

 

"Thằng Ba, thím cháu bán quần áo thành phố đắt hàng lắm. Vốn dĩ năm nay thời tiết , định hỏi cháu xem còn thu mua rau đồ ăn nữa ..."

 

Trong giọng của thím Vương tràn ngập tiếc nuối. Trước đó thím mới vài ngày thì ngừng, kiếm mấy đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-164-canh-cua-dong-kin.html.]

 

Từ Đông Thăng lau hồ dán thừa tay, trả lời: "Hiện tại còn xác định, nếu nhu cầu cháu sẽ báo với thím."

 

"Ừ, ."

 

Năm nay cơm tất niên bày ở nhà cũ, tuy điện nhưng Từ Đông Thăng mua cây nến đỏ to bằng cánh tay, thắp bài vị tổ tiên, cả gian nhà chính đèn đuốc sáng trưng.

 

Từ Hồng Mai về nhà đẻ mùng 2 Tết, cô cha dọn về nhà cũ, cứ thế thẳng nhà cũ của lão Tam (giờ là nhà mới).

 

"Gâu gâu ——"

 

An An đang ở trong sân cho ch.ó Sơn Oa ăn cái đùi gà gặm dở, ngẩng đầu thấy mấy lạ: "Cô là ai?"

 

Từ Hồng Mai nhíu mày bàn tay đầy dầu mỡ của con bé, chút ghét bỏ: "Mày là An An đúng ? Tao là bác cả."

 

Con gái của Từ Hồng Mai dán mắt hai b.í.m tóc nhỏ đầu An An, dây buộc tóc màu đỏ còn đính cục bông, cực kỳ đáng yêu.

 

An An thích ánh mắt của chị gái , cũng "bác cả" là ý gì, vỗ vỗ đầu Sơn Oa, đó dậy chạy trong nhà, gọi: "Mẹ ơi ơi, tới!"

 

Lâm Tuệ rõ con gì, bên cạnh bàn bón cháo cho con trai: "Cháo của con còn ăn xong, chạy đấy?"

 

Từ Đông Thăng bế con gái lên, bưng bát nhỏ của bé: "Con tay con xem, dầu mỡ thế , bôi lên quần áo mới ?"

 

An An cúi đầu uống một ngụm cháo thịt, đáp lời : "Bố, tới."

 

"Ai tới?" Từ Đông Thăng nhướng mày, họ hàng nào tới nhà nhỉ?

 

"Cậu Ba." Anh rể cả Từ gia mặt còn treo nụ giả tạo, "Giờ còn ăn xong bữa sáng ?"

 

Từ Đông Thăng nhếch khóe miệng, giọng điệu nhàn nhạt: "Vâng, dậy muộn."

 

Từ Hồng Mai thấy , hỏi: "Cha ?"

 

Từ Đông Thăng cứ lo bón cơm cho con, cũng chẳng thèm dậy: "Cha dọn về nhà cũ ở từ sớm ."

 

Từ Hồng Mai mới thấy nhà lão Tam thế mà xây thêm hai gian nhà lớn, nhíu mày oán trách: "Nhà các giờ điều kiện thế nuôi nổi cha ? Sao để hai ông bà già về nhà cũ ở? Thật quá đáng!"

 

Ánh mắt cô chằm chằm Lâm Tuệ, hiển nhiên nghĩ em dâu dung chứa bố chồng.

 

Lâm Tuệ như : "Nhà em đương nhiên nuôi nổi cha , nhưng ông bà niệm tình xưa, về nhà cũ ở. Mặc kệ là ở nhà cũ nhà mới, bọn em đều quan tâm đầy đủ, cách cũng xa, qua tiện lợi."

 

"Không giống một , sợ họ hàng nghèo bám lấy , chuyển nhà rên một tiếng, gọi là lạnh nhạt vô tình a."

 

Từ Hồng Mai sắc mặt cứng đờ, liếc chồng một cái, gì. Anh rể cả Từ gia mất mặt, gượng : "Các hiểu lầm , bọn là bởi vì..."

 

Lâm Tuệ thu hồi ánh mắt, lau miệng cho con: "Được , các con tìm chị chơi , ồn trong nhà."

 

Vừa xéo, sự phớt lờ chọc giận, rể cả Từ gia xoay hầm hầm cửa, Từ Hồng Mai lẽo đẽo theo giải thích.

 

Cả nhà sang nhà cũ, Từ Hồng Mai thấy cha , giống như chịu ấm ức tìm chỗ xả, hướng về phía Từ kêu lên: "Mẹ, cha chuyển nhà mà bảo với con?! Báo hại con chạy sang nhà lão Tam, còn em dâu mắng cho một trận."

 

tưởng ruột sẽ như khi an ủi , ngờ bà thờ ơ, lạnh lùng , phản một câu còn chỗ dung .

 

"Chị chuyển nhà cũng với cha đẻ , cha chuyển nhà báo cáo với con gái? Cái đạo lý dạy chị ?"

 

Bố Từ hai miếng thịt tay con rể, lắc đầu: "Các chị cũng bận rộn lắm, trong nhà ai nấu cơm , uống miếng nước thì , uống thì về ."

 

Nói xong, hai ông bà già xoay nhà.

 

Đây đúng là mời ăn "canh cửa đóng" theo đúng nghĩa đen (từ chối tiếp khách), hàng xóm xung quanh tò mò sang. Anh rể cả Từ gia hôm nay thật sự nhịn nổi nữa, hạ giọng quát Từ Hồng Mai: "Còn đủ mất mặt ?! Về nhà!"

 

Từ Hồng Mai trong ngoài , đỏ hoe mắt lên xe đạp.

 

Lâm Tuệ rõ nhà về nhà cũ gì, nhưng bố chồng gọi bọn họ qua, nghĩa là giữ ăn cơm.

 

Người đáng ghét đáng để trong lòng, cô lấy tiền tiết kiệm , tính toán xem cần bao nhiêu vốn để nhập hàng cho phù hợp.

 

 

Loading...