Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 187: Lương Thanh mang thai

Cập nhật lúc: 2025-12-19 09:45:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn lau mồ hôi, bước trong tiệm, uống một bát nước lớn.

 

Lâm Tuệ chuẩn sẵn cơm trưa cho nhân viên, là bỏ tiền thuê bác gái phố nấu.

 

"Hay là bảo cha về nghỉ ngơi một chút ? Bên ngoài nóng quá."

 

Từ Đông Thăng lắc đầu: "Cha chịu ."

 

Ông già nhất quyết bảo "gừng càng già càng cay", còn đòi giúp công nhân một tay. Ngày nào cũng tinh thần phấn chấn trông coi, trông cũng dáng nhà thầu phết.

 

Giữa trưa, lúc đang ăn cơm thì Lương Thanh tới.

 

Vừa đến nơi cô ôm chầm lấy An An buông.

 

Lâm Tuệ trêu cô: "Thích con gái thế thì mau đẻ một đứa ."

 

"Sắp , sắp ."

 

Lâm Tuệ ngạc nhiên vui mừng: "Có ?"

 

Cô tính tình hào sảng, quan hệ thiết, nên chẳng kiêng kỵ gì chuyện đầy tháng , "Mới phát hiện dạo , hai tháng ."

 

"Thế thì quá, chồng cô sẽ giục nữa."

 

Lương Thanh ít than thở với cô chuyện chồng giục đẻ, nhưng chuyện con cái , là thôi. Lý Khải Thành bận tối mắt tối mũi, thời gian hai ở bên còn chẳng nhiều bằng thời gian ở với tội phạm.

 

" qua đây mua băng vệ sinh."

 

Lần hàng về, Lâm Tuệ tặng cô mấy gói dùng thử. Cô thấy dùng tiện, hợp với lười như .

 

"Chiều nay với Khải Thành về thị trấn ăn cơm, báo tin vui cho nhà, tiện thể đón lên ở cùng luôn. mang ít về biếu chị dâu bên nhà đẻ dùng thử."

 

"Được."

 

Chu Mỹ Anh lấy cho cô sáu gói.

 

Tôn Hồng chút thất thần, bản dùng qua loại b.ăn.g v.ệ si.nh thấy , bỏ tiền mua mấy gói mang về biếu và chị dâu, kết quả mắng là lãng phí tiền, thà đưa tiền mặt còn hơn.

 

Tôn Hồng giải thích mãi , tấm lòng đón nhận, nháy mắt cảm thấy chán nản. Cũng chỉ mấy ngày nộp 30 đồng lương về nhà hàng tháng mới nhận chút sắc mặt thôi.

 

Lương Thanh nắm bàn tay nhỏ của An An lắc lắc: "Về nhà dì ăn cơm nhé? Hôm nay dì đậu phụ sốt cho con ăn."

 

An An lắc đầu: "Mẹ dặn tùy tiện theo lạ về nhà."

 

"Ôi chao, dì lạ, nhà dì chú công an đấy, ."

 

Khang Khang im lặng tới, ngước lên hỏi: "Chú công an ạ?"

 

Lương Thanh , nếu sinh đứa con trai giống Khang Khang thì cũng vui phết. Cô nhéo má Khang Khang, trêu bé: "Chú công an bắt , Khang Khang mà chuyện là cũng bắt đấy."

 

Khang Khang gạt tay cô , chạy tới ôm lấy : "Khang Khang là bé ngoan, chuyện ."

 

"Ha ha ha..."

 

Từ Đông Thăng bận rộn chuyện cửa hàng đồ ăn, Lâm Tuệ tranh thủ tự đưa bọn trẻ về nhà đẻ.

 

Trước khi về, cô ghé qua cửa hàng của hai trấn.

 

"Cậu hai!"

 

Thường Thường từ xa gọi to.

 

Anh hai Lâm còn tưởng nhầm, chạy cửa, thấy em gái đạp xe ba bánh tới thì vui mừng khôn xiết: "A Tuệ."

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

"Đừng cử động, đừng cử động, để bế các con xuống."

 

An An là đầu tiên lao trong tiệm, hau háu đống đồ ăn vặt kệ.

 

Anh hai Lâm ha hả: "Muốn ăn gì cứ lấy."

 

Đợt họ nhập thêm hàng, mua về ít món mới mà đây .

 

Kệ hàng trong tiệm chia hai nửa, một bên là đồ dùng sinh hoạt, một bên là đồ ăn vặt và nông sản chuyển từ núi xuống.

 

Cuối cùng cũng hiểu câu "đừng coi thường trẻ con" của em gái là ý gì. Tiệm tạp hóa vốn dĩ là buôn bán nhỏ lẻ, lớn chỉ khi nhà thiếu đồ mới tới mua, còn bọn trẻ con cứ thèm ăn là chạy tới.

 

Có mấy đứa nhóc tiền tiêu vặt rủng rỉnh, ngày ba bữa, bữa nào cũng quên ghé thăm cửa hàng của .

 

An An đầu , nũng: "Mẹ ơi, con ăn một chút đồ ăn vặt ?"

 

"Chỉ chọn một loại thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-187-luong-thanh-mang-thai.html.]

Ba đứa trẻ vui sướng nhảy cẫng lên, bắt đầu rối rít chọn lựa.

 

"Cậu Lâm, lấy cho bánh xà phòng, nhà dùng hết ."

 

"Được ." Anh hai Lâm với tay lấy bánh xà phòng đưa qua, "Chị Mai, của chị đây."

 

Chị Mai bỏ xà phòng giỏ, móc tiền trả.

 

Lâm Tuệ bê một thùng b.ăn.g v.ệ si.nh từ xe xuống, mở thùng , xếp lên kệ hàng. Số hàng đó để ở tiệm cô bán từ từ cũng , cô chỉ chia bớt một ít qua đây cho hàng hóa của hai phong phú thêm.

 

Chị Mai kỹ, ngạc nhiên: "Cô chẳng là cô gái bán thỏ dạo ? Cửa hàng là của cô ?"

 

Sau đợt đó thấy cô tới nữa, chị còn thấy tiếc.

 

Lâm Tuệ ngẩng đầu, , đây là quen cũ, lứa khách hàng đầu tiên của cô.

 

"Chị , đây là cửa hàng của hai em, em mang ít hàng qua đây."

 

Chị Mai thứ tay cô, mừng rỡ: "Đây là b.ăn.g v.ệ si.nh đó hả? Chỗ các cô cũng ?"

 

Lâm Tuệ : "Đây là hàng mới nhập từ Cảng Thành (Hồng Kông) về, chỗ em cũng nhiều, bán hết là hết. Chị lấy một gói ? Dùng lắm đấy."

 

Trên trấn ai đến băng vệ sinh, chị Mai khéo là một trong đó.

 

"Chị dùng mà, con gái chị học thành phố lớn từng mua cho chị dùng thử, nhưng ở đây mua . Bao nhiêu tiền thế?"

 

"1 đồng một gói, một gói 16 miếng."

 

"Đắt thế cơ ?" Chị Mai cau mày, con gái chị mua lúc bảo chỉ mấy hào thôi mà.

 

"Chị ơi, em cũng hết cách, bên nhà máy, nhập từ nơi khác về phiền phức lắm."

 

Chị Mai nghĩ thầm cũng , hàng Cảng Thành mà lị!

 

"Thứ để mấy tháng?"

 

"Nếu bóc bao bì, để nơi khô ráo thoáng mát thì giữ nửa năm. Nhà chị nếu nữ công nhân thì dùng cái tiện hơn b.ăn.g v.ệ si.nh kiểu cũ nhiều."

 

Chị Mai tự hào gật đầu: "Chị với con dâu đều ở nhà máy. Cô cho chị 4 gói ."

 

Trong nhà hai con dùng, chắc hai tháng, tính mỗi tháng 2 đồng, cũng chấp nhận .

 

Lâm Tuệ đưa tiền cho hai, cô mang qua hai thùng, thu của 15 đồng một thùng. Xé lẻ bán, hai cũng lỗ. Quanh đây dân cư điều kiện, chắc hai sẽ bán .

 

Anh hai Lâm chút ngượng ngùng: "Phải chi chị dâu em ở đây thì , mấy thứ phụ nữ chuyện với dễ hơn."

 

Nói đến đây, Lâm Tuệ nhắc nhở nữa: "Anh hai, trong tay chị nếu tiền thì mua cửa hàng cứ mua , nhà ở thì thuê tạm mấy tháng cũng , nhưng cửa hàng là thứ đẻ tiền."

 

"Cải cách mở cửa , ai cũng buôn bán kiếm tiền, cửa hàng chỉ ngày càng đắt lên thôi. Một năm bọn em mua cửa hàng huyện giá tầm một ngàn hai, thế mà năm nay mua cái thứ hai tăng thêm một trăm đồng ."

 

Anh hai Lâm kịp kinh ngạc chuyện vợ chồng cô mua cửa hàng thứ hai lúc nào, khiếp sợ vì giá nhà tăng 100 đồng chỉ trong một năm!

 

"Lương công nhân còn đuổi kịp tốc độ tăng giá nhà!"

 

"Về chỉ đắt hơn thôi. Anh hai cứ dò hỏi chủ nhà xem, cửa hàng vị trí , chốt sớm mới yên tâm."

 

Anh hai Lâm c.ắ.n răng: "Được, , tối nay hỏi luôn."

 

Lâm Tuệ vỗ đầu bọn trẻ: "Chào hai con, chúng về nhà bà ngoại."

 

Bọn trẻ lén nhét thêm hai gói bánh quy túi, trộm: "Cháu chào ạ."

 

"Ừ, chào các cháu, thường xuyên đến thăm nhé."

 

"Vâng ạ!"

 

Ngày thường là Từ Đông Thăng tài xế, đây là đầu tiên Lâm Tuệ tự lái.

 

Cô đạp xe ba bánh, trời nắng chang chang, hai tiếng đồng hồ trôi qua cảm giác như mất nửa cái mạng.

 

Vừa về đến đầu làng, cô vội vàng gọi điện bảo cả đón.

 

Tuy rằng hai buôn bán bên ngoài cần xe hơn, nhưng kẹt tiền nên cuối cùng bán rẻ phần của cho cả.

 

Anh cả nhận tin, vội vàng đạp xe , đổi tay lái chiếc xe ba bánh cho Lâm Tuệ.

 

Bọn trẻ xe đều ngủ say, Lâm Tuệ căng bạt lên che nắng cho chúng.

 

"A Tuệ em cũng thật là, về cùng Đông Thăng? Hoặc bảo đón cũng mà! Trên xe còn chở cái gì mà nặng thế?"

 

Lâm Tuệ chuyển sang xe đạp hai bánh thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, thở hổn hển: "Nhà em mới mua thêm một cửa hàng, dạo bận tối mắt tối mũi dứt , về nhà tiếp."

 

 

Loading...