A Hổ tính tình hoạt bát, tò mò hỏi: "Chị Tiểu Vân, chị là chị họ ruột của ông chủ ạ?"
Cậu thấy ông chủ gọi cô là chị họ.
Tiểu Vân mím môi , giọng dịu dàng: "Phải, chị là dì út của ."
"Thế Trung thu chị về nhà?"
Chuyện của Chu Chính họ loáng thoáng là quan hệ với gia đình , nhưng chuyện của chị Tiểu Vân thì chẳng ai , thiếu niên lòng hiếu kỳ quá nặng.
Tiểu Vân giờ buông bỏ chuyện quá khứ, giọng điệu bình thản gợn sóng: "Chị ly hôn , nên về."
A, cái ...
A Hổ gãi đầu: "Xin... xin chị Tiểu Vân, em ."
"Không , qua mà, chị để ý ." Tiểu Vân khoan dung với những đứa trẻ ít tuổi.
Chu Chính vốn đang im lặng ăn cơm, ngẩng đầu cô một cái, đang nghĩ gì.
Mọi ăn uống gần xong, đột nhiên cánh cửa khép hờ đẩy , một gã đàn ông trung niên say khướt lảo đảo bước .
"Mày quả nhiên ở đây."
Tiểu Vân bật dậy, run lẩy bẩy, mặt mày "bỗng chốc" trắng bệch.
Gã nát rượu nhếch mép : "Ha, tao rốt cuộc cũng tìm mày!"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hắn đảo mắt một vòng, dừng Chu Chính, hai rõ ràng còn quá trẻ.
"Tao ngay con đàn bà lăng loàn như mày vội vàng ly hôn thế, chắc chắn là nhân tình bên ngoài, tao bắt quả tang nhé!"
Tiểu Vân lấy hết can đảm trừng mắt , mắt đỏ hoe: "Trương Hồng, bớt ngậm m.á.u phun !"
Chu Chính lên, hình cao lớn, khí thế bức , trầm giọng : "Anh ăn cho sạch sẽ một chút!"
Gã nát rượu nuốt nước bọt, vẻ chột , nhưng phụ nữ cách đó xa. Quần áo sạch sẽ, sắc mặt hồng hào, ly hôn xong rõ ràng sống , còn ly hôn xong ngày càng t.h.ả.m hại!
Trong phút chốc cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
"Các con đàn bà ác độc thế nào ! Nó hại c.h.ế.t con gái ruột, báo ứng, mãi đẻ con ha ha ha ha..."
Ban ngày ban mặt mà dám đổi trắng đen! Vết thương lòng lành của Tiểu Vân xé toạc, cô tức giận đến run , hét lên: "Rõ ràng là các cướp con gái ! Đồ ma quỷ! Cút ngay! Cút!"
"Là tại mày, mày xứng ! Ha ha ha ha!"
Dường như Tiểu Vân càng đau khổ càng vui sướng, tiếng càng lúc càng càn rỡ.
"Á!" Một tiếng hét t.h.ả.m thiết, tiếng tắt ngấm.
Chu Chính tay cực nhanh, ai kịp phản ứng, tay đ.ấ.m một cú cằm , quật ngã xuống đất.
Chu Chính mặt đen sì, ánh mắt sắc bén găm chặt gã đàn ông đất: "Không cô gì ? Cút nhanh!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-198-ke-can-ba-tim-toi-cua.html.]
"Ở đây chào đón mày, nếu mày còn dám đến, tao sẽ báo công an. Tuy tao giờ còn trong quân ngũ, nhưng quan hệ vẫn còn, tùy tiện tống mày tù bóc lịch vài năm vẫn dễ như trở bàn tay."
Gã đàn ông dường như thực sự thấy sát khí trong mắt , hai chân run rẩy, ôm cằm bò dậy, lưỡi tê rần: "Biết, ."
Nói xong liền thất tha thất thểu chạy ngoài.
Tiểu Vân cúi đầu, tóc mai rủ xuống che khuất khuôn mặt, thấy rõ biểu cảm, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi bát cơm.
Chu Chính cô chịu đựng bao nhiêu khổ cực mới thể đau lòng đến mức phát một tiếng động nào như .
Anh cụp mắt, nhận lấy cái bát tay cô: "Không , để dọn cho."
A Hổ và Tiểu Cương giờ mới hồn, lắp bắp: "Để bọn em dọn là , chị Tiểu Vân về nghỉ ngơi sớm ."
" đấy, chị Tiểu Vân, chị cần ."
Tiểu Vân hít mũi, giọng nghèn nghẹt: "Chị , cùng cho nhanh."
Không khí như ngưng đọng, ai gì nữa, bầu khí vui vẻ nãy một trở .
Tiểu Vân lẳng lặng rửa sạch bát đũa cất gọn gàng, lặp công việc cả ngàn .
Dặn dò hai em khóa kỹ cửa nẻo, cô lê bước chân nặng nề về, bất ngờ thấy Chu Chính một bước đang đợi ở cửa.
Cô chút kinh ngạc: "Anh Chu, ..."
Chu Chính tránh ánh mắt đỏ hoe của cô, vài bước: "Đi thôi, đưa cô về."
Tiểu Vân siết chặt ngón tay, cúi đầu theo . Bóng lưng rộng lớn vững chãi mang cho cô cảm giác an , nỗi sợ hãi trong lòng vơi ít nhiều.
Hai suốt dọc đường gì, nhưng bầu khí hài hòa lạ thường.
Chu Chính đưa đến tận cửa, nghiêng dựa tường: "Cô , nghỉ ngơi sớm nhé."
Tiểu Vân mân mê góc áo, mấp máy môi, cuối cùng gì khác ngoài câu cảm ơn.
Cô phòng, thẫn thờ giường.
Cô rõ ràng cố gắng quên quá khứ đau khổ, tại đàn ông đó vẫn buông tha cô?!
Lòng bất an, cô lấy tiền tiết kiệm . Tiền bồi thường lúc , cô để một nửa cho bố , coi như chút bù đắp của con gái vì để họ chịu tai tiếng.
Qua bên việc, bao ăn ở, còn phát đồng phục. Mỗi tháng 40 đồng cô đều cất , một xu dám tiêu. Hiện tại trong tay 180 đồng.
Hai tay nắm chặt tiền , trấn áp cảm giác hoảng loạn trong lồng ngực. Đây là chỗ dựa duy nhất của cô.
Cô lẳng lặng suy nghĩ nhiều, trốn , nhưng trốn , và thể trốn bao lâu.
Một cơn gió thổi tới, đ.á.n.h tan dòng suy nghĩ của cô. Cô dậy định đóng cửa sổ, vô tình thấy góc áo bên ngoài.
Đó là Chu Chính.
Anh vẫn ở đầu phố, dáng đĩnh đạc, như một lính gác thầm lặng.