"Chính là cửa hàng bán mấy đồ lặt vặt ạ, nhập mấy thứ như kim chỉ, lót giày, nến, đồ dùng hàng ngày về, trong thôn thể qua mua."
"Mẹ ngày nào cũng ở nhà, trông tiệm tạp hóa cũng kiếm tiền."
Mẹ Từ xong mắt sáng lên: "Cái khó ?"
"Không khó , nhà đẻ A Tuệ mở một cái , ăn cũng lắm. Nhà cũ ở giữa thôn, vị trí , tận dụng một gian phòng bên , đỡ bao nhiêu việc, chỉ cần đóng mấy cái kệ là xong. Chờ bọn con Dương Thành nhập hàng, tiện thể mang về một ít để bán thử."
Mẹ Từ hứng thú, nóng lòng thử, hỏi Lâm Tuệ: "Bên nhà đẻ con cái kiếm bao nhiêu?"
"Bên làng con khó khăn nên ăn . Tính cả bán quần áo, một tháng kiếm ba đến năm mươi đồng là . Nếu bán quần áo, con đoán chỗ kiếm mười mấy đồng cũng thành vấn đề."
"Mười đồng một tháng cũng lắm , chẳng cần khỏi cửa, thế chẳng tiền từ trời rơi xuống ." Mẹ Từ vui vẻ.
Từ Đông Thăng ha hả: "Lại còn từ trời rơi xuống, quên con trai vất vả nhập hàng ?"
Mẹ Từ khép miệng: "Đằng nào con chẳng nhập quần áo, tiện thể thôi mà."
Từ Đông Thăng cả hai: "Vốn nhập hàng ban đầu chắc tầm 50 đồng, nếu cả hai kẹt tiền thì nhà em ứng ."
Mẹ Từ lên tiếng: "Mẹ với cha con tiền."
Anh hai lắc đầu: "Không, chú Ba phụ trách nhập hàng, tiền hàng để và cả chia đôi."
Chị dâu hai sắc mặt , kéo tay chồng, thì thầm: "Cứ thích sĩ diện hão gì? Nhà chú Ba tiền, chú bỏ thì để chú bỏ."
Tiền điện trả, tiền thuê ruộng, còn 50 đồng tiền dưỡng lão, hôm nay chi nhiều tiền quá. Cái tiệm tạp hóa bắt buộc , cứ mở miệng là tốn tiền.
Chị dâu cả cũng xót: "Nhà lấy nhiều tiền thế?"
Anh cả đột nhiên đập bàn "bốp" một cái, lông mày dựng ngược, đầu tiên nghiêm khắc với vợ như : "Nhà tiền cô rõ hơn ! Đến mấy chục đồng cũng bỏ nổi thì còn ăn cái nỗi gì, thà về nhà ruộng cho xong!"
Chị dâu cả há hốc mồm, chị chỉ quen thói giả nghèo thôi mà, "Em..."
Anh hai cũng dậy, mặt đỏ tía tai chỉ vợ: "Cô nếu thích thì về nhà đẻ ! Ngày thường cô hiếu thuận với nhà đẻ, gì, nhưng hễ đụng đến cha là cô tính toán chi li, mặt nặng mày nhẹ! Cô cho rõ, thằng Chốc Tam!"
Từ Đông Thăng kéo hai một cái, khuyên giải: "Anh hai, chị dâu cũng là xót việc vất vả thôi, nặng lời quá."
Chốc Tam hiện tại là "gương mặt vàng trong làng cung phụng nhà vợ" nổi tiếng nhất thôn.
Chị dâu hai ngờ chồng mắng thẳng mặt như , mắt đỏ hoe.
Trước nay là chị mắng, chồng răm rắp theo, ngờ đột nhiên bùng nổ.
Trong thôn đàn ông đ.á.n.h vợ ít, ngay cả bố đẻ chị cũng từng đ.á.n.h mặt con cái. Đàn ông nhà họ Từ tính tình , gả về đây mười năm, từng động đến một ngón tay. Chính vì thế mà chị càng ngày càng đà lấn tới.
Giờ khắc , mắng mặt bố chồng và các em, chị thấy mặt nóng bừng. chị cũng , nếu thật sự bỏ về nhà đẻ ngay đêm 30 Tết thì mặt mũi nào mà trong thôn.
Chị mím chặt môi, một lời.
Lâm Tuệ với bố chồng về việc bố trí tiệm tạp hóa thế nào, nhập hàng gì, đ.á.n.h trống lảng để khí bớt căng thẳng.
Chẳng bao lâu , bọn trẻ chạy chơi mệt, về uống nước.
An An thấy tiệm tạp hóa, mắt sáng rực: "Mẹ ơi, nhà sắp mở tiệm tạp hóa ạ?"
"Là bà nội mở, con sang xin đồ ăn vặt nhé, nếu đ.á.n.h đòn đấy."
"Tiệm tạp hóa là gì ạ?" Từ Quốc Hoa hỏi.
Thường Thường hưng phấn khoa tay múa chân: "Tiệm tạp hóa là một căn phòng nhỏ, bên trong kẹo cao su, thanh sơn tra, còn bi ve, nhiều ơi là nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi!"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-202-dot-nhien-bung-no.html.]
Mấy đứa trẻ khác thấy mắt đều trợn tròn, quấn lấy bà nội hỏi tiệm tạp hóa ở .
Mẹ Từ thấy thế thì việc ăn sẽ tệ. Trong thôn lắm trẻ con lắm!
Chuyện coi như quyết, chỉ chờ đợt nhập hàng .
Mùng 2 Tết, bà chị cả Từ mặt dày dẫn chồng con về nhà đẻ.
Qua một thời gian dài như , bố Từ cũng nguôi giận, chị cả dỗ dành vài câu là nhà.
Buổi chiều, các chị qua nhà cũ ăn cơm.
Chị cả hỏi: "Lão Tam ?"
Anh cả ngượng ngùng: "Nhà chú Ba lên thành phố ."
Anh rể cả mặt đen ngay lập tức.
Chị cả bất mãn: "Biết rõ bọn chị về mà còn , ăn bữa cơm với cũng ?"
Bố Từ ngước mắt lên: "Chẳng ai chị về cả. Lão Tam về thì bữa cơm ăn ?"
"Không, , cha đừng giận, bọn con chỉ nghĩ là giữa chị em chút hiểu lầm, xuống chuyện cho rõ ràng, dù cũng là chị em ruột mà..."
"Được , ăn thì xuống ăn. Vợ chồng nó bận, đừng động ."
Chị cả Từ vỡ mộng, vốn định hàn gắn quan hệ với em trai, ngờ nó chẳng nể mặt chút nào, đến bố cũng quản . là kiếm tiền to nên khác hẳn!
Gia đình Lâm Tuệ đến nhà Lương Thanh chúc Tết. Cô bụng bầu to, vất vả về trấn, nên ăn Tết ở nhà riêng huyện.
Ba đứa nhỏ nhận bao lì xì to đùng, hào phóng dắt Cung Tiêu Xã.
Kết quả chẳng mua gì cả.
Ở nhà kẹo bánh ê hề, đồ chơi còn nhiều hơn Cung Tiêu Xã, chẳng gì lạ lẫm.
An An thở dài: "Đến tiệm tạp hóa nhà vẫn thích hơn."
Lâm Tuệ: "Các con đến nhà , lúc túi rỗng tuếch, lúc thì đầy ắp, một xu cũng mất, đương nhiên là thích ."
Bị phát hiện, An An hì hì.
Từ Đông Thăng vỗ đầu con: "Đi, chúng chụp ảnh chung, tiệm cơm ăn ngon."
Mỗi năm một bức ảnh gia đình trở thành thói quen của họ.
Đi vài bước, Lâm Tuệ đột nhiên dừng , đầu phụ nữ tóc dài lướt qua.
Từ Đông Thăng kỳ quái: "Sao thế?"
Đối phương cửa, khuất bóng, Lâm Tuệ dám chắc: "Thấy một quen quen."
"Người quen? Ai thế?"
"Lưu Lệ."
Từ Đông Thăng còn cố nhớ xem Lưu Lệ là ai, ngạc nhiên: "Không bảo cô bỏ trốn ? Chẳng lẽ trốn ở huyện thành suốt?"
"Đi thôi, em cũng chắc nữa."
Phải cũng chẳng liên quan gì đến họ.