Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 206: Tự tìm tới cửa
Cập nhật lúc: 2025-12-19 09:48:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm mua một cái thau tắm lớn, Từ Đông Thăng xách nước nóng đổ , ba đứa trẻ lột sạch trơn, thả trong nước như thả sủi cảo.
Lâm Tuệ cầm xà phòng, kỳ cọ ghét bẩn cho từng đứa.
Tắm xong cho bọn trẻ, quẳng lên giường, Lâm Tuệ mới bắt đầu tắm.
Từ Đông Thăng kéo từng nhóc con trơn láng , thì thầm hỏi cung: "Hôm nay thế?"
Khang Khang: "Đi thăm em Đến Đến ạ."
Thường Thường: "Có nhiều mua t.h.u.ố.c lắm bố ạ!"
An An chụm hai tay thành cái loa nhỏ, ghé tai bố thì thầm: "Chú Cẩu T.ử chuyện , phạt !"
Từ Đông Thăng nhướng mày, ghê gớm thật, thằng nhóc giờ cũng chuyện cơ ?
"Chú Cẩu T.ử chuyện gì?"
An An lắc đầu: "Không ạ."
Hắn còn đang suy nghĩ, thằng nhóc Cẩu T.ử rốt cuộc cái gì mà liên lụy đến ?
Lâm Tuệ phòng, giường, dùng khăn bông lau khô đuôi tóc ướt, cảm nhận ánh mắt phía , : "Làm gì mà em chằm chằm thế?"
Từ Đông Thăng nịnh nọt, thuận tay cầm lấy khăn bông tay cô: "Để lau cho."
"Bọn trẻ bảo hôm nay xem họ bán t.h.u.ố.c ?"
"Đi ngang qua, thấy đông vui thì ghé xem chút thôi."
"Thuốc đó thế nào?"
"Chẳng là t.h.u.ố.c gì, nhưng chắc chắn t.h.u.ố.c ."
Từ Đông Thăng thấy tay cô đang chỉnh áo quần, tâm tư đen tối, buột miệng: "Đừng chỉnh nữa, lát nữa đằng nào chả cởi."
"Hâm ! Anh xem mấy đứa con vàng ngọc của kìa, cởi cái gì mà cởi."
Hắn đầu , Khang Khang đang chui rúc trong chăn ổ; Thường Thường hứng thú bừng bừng chơi công tắc đèn điện, tắt tắt bật bật, trong phòng lúc sáng lúc tối; còn An An thì ôm búp bê lao tới trèo lên lưng : "Bố ơi, con cưỡi ngựa."
Căn phòng nhỏ náo nhiệt như cái chợ vỡ.
Từ Đông Thăng một tay nhấc An An đặt xuống giường, nhét trong chăn: "Suỵt! Cưỡi gì mà cưỡi, bố mệt , mau ngủ !"
An An đạp chân, đạp tung cả chăn : "Không ngủ ngủ, con kể chuyện!"
"Bố con kể chuyện."
"Bố mà!"
Lâm Tuệ , vuốt đuôi tóc khô, thản nhiên cởi giày lên giường, xuống nhắm mắt, để mặc Từ Đông Thăng từ từ dỗ dành, tha hồ thể hiện tình cha con dạt dào.
Chờ dỗ bọn trẻ ngủ, Lâm Tuệ cũng mơ màng , chẳng còn sức mà cùng đùa giỡn.
Từ Đông Thăng giường, một tay ôm vợ, mở mắt trừng trừng ánh trăng suy tư, thế nào để tống khứ mấy đứa giặc cỏ sang phòng bên cạnh đây?
Đại não hoạt động quá mức, sáng hôm Từ Đông Thăng dậy muộn. Dù hiện tại cũng cần tự lấy rau nữa, mỗi ngày bỏ thêm 5 hào thuê con trai thím Vương đưa tới, đỡ cho bao nhiêu việc.
Hắn bưng bát xổm giữa sân ăn cơm, bình thản hai đứa con trai lấy que củi chọc hang dế trũi mặt đất.
Trẻ con cứ thích mấy con côn trùng tự nhiên .
Hắn gắp miếng trứng xào, đưa tới miệng Khang Khang: "Con trai ơi, con dạo thích cái gì thế?"
Khang Khang há to miệng ăn miếng trứng, đó lắc đầu: "Không ạ."
Thường Thường hai tay cầm que củi, mắt đảo lia lịa: "Mẹ bảo ăn bánh ạ."
Từ Đông Thăng trở tay dùng đầu đũa gõ đầu thằng bé, khẩy: "Là con ăn thì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-206-tu-tim-toi-cua.html.]
Lão Tam từ nhỏ đến lớn đào vô hang hốc bắt đầu dạy con: "Con lấy cái chai nhỏ đựng nước đổ trong, là nó tự chui ngay."
Lâm Tuệ xách An An chui luống rau vệ sinh, mặt đầy vạch đen : "Anh dạy , còn dạy con nữa! Chê em giặt quần áo đủ mệt ?"
Từ Đông Thăng hề hề, tránh xa cô con gái rượu đang giãy giụa dính bẩn còn đòi bố bế, "Chờ kiếm cái máy giặt về cho em, em khỏi giặt tay nữa."
Nghe ở thành phố lớn bây giờ một loại máy giặt, giặt quần áo cần động tay, cắm điện xả nước là nó tự giặt, tiện lắm. 400 đồng, giá ngang ngửa cái tivi đen trắng.
Đáng tiếc huyện , Dương Thành thể xem xét vận chuyển một cái về...
Chuyện chồng Lưu Lệ bán t.h.u.ố.c trong thôn ầm ĩ huyên náo, một đồn mười, mười đồn trăm, kéo cả họ hàng bạn bè tới mua. Có tiền thì mua nhiều mấy lọ với hi vọng theo mở mang tầm mắt kiếm tiền to, tiền thì vì sức khỏe nhà cũng vay mượn để mua.
Từ Đông Thăng khịt mũi coi thường chuyện . Nếu thật sự thần d.ư.ợ.c như thế, báo chí thể nào nhắc tới một chữ.
Chỉ cần cha a dua mua theo là .
Vì thế, còn đặc biệt qua nhà cũ kiểm tra một lượt. Dọa dẫm một hồi, hai ông bà tiền cũng dám mua.
"Mẹ ơi, hôm nay chơi ạ?"
" ." Lâm Tuệ buộc dây ruy băng đỏ lên b.í.m tóc nhỏ của An An, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đáng yêu.
Thường Thường sờ sờ búi tóc củ tỏi của em gái: "Sao chúng con tóc dài? Con cũng buộc."
Từ Đông Thăng xoa cái đầu tròn vo của con trai, đội mũ cho nó: "Con cũng buộc tóc ? Thế năm nay cắt tóc cho con nữa nhé."
Nói chứ thằng con thứ hai nhà càng lớn càng giống Lâm Tuệ, mặc quần áo giống An An, nếu thì tưởng là con gái thứ hai thật.
Khang Khang nghiêm túc : "Chỉ con gái mới buộc tóc, con trai buộc. Con cạo trọc!"
Nó út ảnh hưởng, ngày nào cũng cầm cái gậy khua khoắng, còn đòi cạo đầu trọc hòa thượng Thiếu Lâm Tự. Rõ ràng lớn thấy giống như mới từ trong trại , thế mà nó thấy lắm!
Từ Đông Thăng bế từng đứa lên xe ba bánh: "Ngồi cho vững , chuẩn xuất phát!"
Ba đứa trẻ khanh khách, dậm chân thình thịch: "Xuất phát xuất phát!"
Từ Đông Thăng đạp xe thẳng đến cửa hàng quần áo, đỗ gốc cây cửa.
Thường Thường gọi vọng trong: "Chú Chu ơi cháu đến !"
Khang Khang bịt miệng em : "Mẹ bảo ồn trong cửa hàng."
Chu Chính sớm thấy, , một tay một đứa bế xuống. Chơi với bọn trẻ quen , lâu gặp thấy vắng vẻ.
Ông cụ hàng xóm cũng xem: "Mấy nhóc con nhà Tiểu Từ đến đấy ? Lâu gặp, hình như cao lên ít nhỉ."
Lâm Tuệ xã giao: "Trẻ con lớn nhanh lắm bác ạ."
Chu Mỹ Anh và Tôn Hồng đều ở trong tiệm, Tết khách khứa vắng vẻ, lâu gặp mấy ông chủ nhỏ, trong túi còn thủ sẵn kẹo để dỗ dành.
Trong tiệm thứ bình thường, Lâm Tuệ hôm nay ngoài là tìm Lương Thanh, hỏi xem cô và Lý Khải Thành gì về chuyện t.h.u.ố.c đặc hiệu .
Chợt tiếng động cơ gầm rú, bên ngoài một chiếc xe máy hai bánh bóng loáng phóng tới, đỗ ngay cạnh chiếc xe ba bánh cũ rích tróc sơn, so sánh một cái thấy xe nhà càng thêm t.h.ả.m thương...
Ở huyện thành xe máy đếm đầu ngón tay, Chu Mỹ Anh và Tôn Hồng đều nhịn chạy xem.
Trên xe bước xuống một đôi vợ chồng, cách ăn mặc cũng là tiền.
Chu Mỹ Anh chào hỏi: "Hai vị xem quần áo gì ạ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Họ gì, bên ngoài quan sát cửa hàng một lúc lâu mới bước .
"A Tuệ, A Đông, lâu gặp."
Lâm Tuệ định gửi con cho Chu Chính trông một lúc, thấy giọng quen thuộc , ngẩng đầu lên, ngờ hai chủ động tìm tới cửa hàng.
Nụ môi cô nhạt : "Người bận rộn hôm nay rảnh rỗi ghé qua đây thế?"