Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 214: Thấy em rất tốt

Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:23:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tại ?"

 

"Thấy em ."

 

Hốc mắt Tiểu Vân bắt đầu nóng lên: "Em từng kết hôn, từng sinh con cho khác."

 

"Anh để ý."

 

"Em thể sẽ sinh con nữa..."

 

Biểu cảm của Chu Chính hề gợn sóng, vẫn là câu đó: "Anh để ý."

 

Tiểu Vân lau nước mắt nơi khóe mi, nên gì.

 

Lưng Chu Chính vẫn luôn thẳng tắp: "Anh qua một chút về tình hình nhà . Anh năm nay 33 tuổi, từ 16 tuổi bắt đầu lính, từng chiến trường lập công, nhưng giờ vì thương nên xuất ngũ, tay trái ngay cả xách thùng nước cũng nổi. Trong nhà còn hai trai, một em gái, đều lập gia đình. Anh quan hệ với họ nên sống một bên ngoài."

 

" còn 1500 đồng tiền tiết kiệm, nếu em đồng ý, mua một căn nhà em thích thành vấn đề, hiện tại cửa hàng trưởng ở tiệm, mỗi tháng kiếm tám chín mươi đồng."

 

Khóe miệng nhếch lên nụ khổ: "Có em chê tàn tật ? Hay là chê lớn tuổi?"

 

Tiểu Vân đầu tiên Chu Chính nhiều như , đến ngẩn , mở to mắt, liên tục xua tay: "Không , em chê."

 

Trước giờ chỉ khác chê bai cô thôi.

 

Lúc mới ly hôn, bà mối đến mối, giới thiệu mấy ông góa vợ, hai ba đời vợ, hơn cô mười mấy hai mươi tuổi cũng .

 

Với điều kiện của Chu Chính, tìm một cô gái chồng thành vấn đề.

 

"Anh lấy em, sẽ coi thường."

 

"Anh quan tâm, giờ cũng từng khác coi trọng." Chu Chính thở dài, "Hơn nữa , thấy em . Anh cầu hôn em, vì thương hại, mà là vì thích em."

 

"Em thể suy nghĩ."

 

" mà, xin em trả lời sớm, sốt ruột."

 

Tiểu Vân trở về phòng trọ, giường, bên tai vẫn văng vẳng lời của Chu Chính, nỗi sợ hãi do Trương Hồng mang cũng vơi phần nào.

 

Ngày hôm Lâm Tuệ đến cửa hàng mới chuyện chị họ gã chồng cũ cặn bã quấy rối.

 

Bởi vì bố của gã chồng cũ đến cửa hàng gây sự.

 

Họ nhận thông báo của đồn công an, con trai sắp tù 5 năm, suýt nữa thì phát điên, chạy đến quán ăn tìm Tiểu Vân. Trước mặt bao nhiêu thực khách, "bịch" một cái quỳ xuống, lóc t.h.ả.m thiết, cầu xin cô tha cho con trai họ.

 

Quần chúng vây xem nội tình, thấy lớn quỳ xuống cầu xin, cũng hùa đỡ.

 

Tiểu Vân rơi thế khó xử, khổ nên lời. Cô vốn khéo ăn , đặc biệt là từng những áp bức bao nhiêu năm, nỗi sợ hãi trong lòng nhất thời tan biến .

 

Lâm Tuệ , lạnh một tiếng.

 

"Đừng là vợ, cho dù là lạ, đ.á.n.h thừa sống thiếu c.h.ế.t, bắt cải tạo lao động cũng là đáng đời."

 

"Kẻ phạm tội chỉ cần lóc vài câu là xóa bỏ tội , thế thì cần công an gì?"

 

"Nếu các phục công an, thì sang bên mà tìm lãnh đạo lý."

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Chị cả nhà họ Trương chỉ mặt cô mắng: "Tao phi! Mày là cái thá gì của nó? Sao cứ bênh nó chằm chặp thế?"

 

Từ Đông Thăng chắn mặt Lâm Tuệ, gạt tay bà , đó với thực khách: "Mọi xem , mặt một kiểu lưng một kiểu, thuận ý là bắt đầu c.h.ử.i bới ngay. Loại thả ngoài đúng là tai họa."

 

"Ôi chao, nãy chuyện, giờ mới thấy đúng thật, đàn ông con trai đ.á.n.h vợ suýt c.h.ế.t, còn mặt mũi đến xin tha."

 

" đấy, cô gái ở quán cũng lâu , nào đến cũng thấy năng nhỏ nhẹ dịu dàng, chắc chắn là cả nhà họ bắt nạt thê thảm!"

 

Người một câu một câu, cuối cùng đuổi cả nhà họ Trương .

 

Lâm Tuệ dẫn hậu viện, Tiểu Vân cúi đầu xin : "Là chị mang rắc rối đến cho cửa hàng, ..."

 

Lâm Tuệ cô: "Chị họ ngẩng đầu lên , chị gì sai , đừng khúm núm như thế. Chị xem nãy khách nào mắng chị ? Chị gây rắc rối gì cho cửa hàng cả."

 

Từ Đông Thăng tán đồng lời vợ, vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Sợ cái gì? Nếu ai chị, chị cứ mắng ! Quán em cần ăn với mấy loại đó!"

 

Tiểu Vân trong lòng cảm kích, hít mũi, hôm nay mắt đỏ hoe nhưng .

 

Họ đang chuyện thì Chu Chính đột nhiên xông , thần sắc lo lắng, thấy Tiểu Vân mới yên tâm.

 

Đối mặt với ba cặp mắt, chút ngượng ngùng: "Ông chủ, ... qua xem chút, giờ về việc ngay đây."

 

Chờ , Lâm Tuệ nhướng mày: "Chị họ, hai đây là?"

 

Tai Tiểu Vân nóng lên, chút hổ: "Không, gì."

 

Vợ chồng em họ đối xử với cô , Tiểu Vân im lặng một lát kể chuyện Chu Chính cầu hôn, cô đang do dự.

 

Không nghi ngờ gì nữa, trừ Chu Chính , cô sẽ lựa chọn nào hơn. trong lòng cô chắc chắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-214-thay-em-rat-tot.html.]

"Nếu hỏi ý kiến em, em thấy chị thể cho một cơ hội. Hai sống với , tất cả lấy nhân phẩm cơ sở. Nếu đối phương nhân phẩm , bất kể các chị mâu thuẫn gì, cũng sẽ tổn thương chị."

 

Tiểu Vân từng trải qua, vô cùng đồng ý với lời .

 

"Tuy nhiên, ý kiến của khác chỉ để tham khảo, quyết định vẫn là ở chị, dù đây cũng là cuộc đời của chị."

 

Lâm Tuệ chỉ đến thế, để hai tự giải quyết.

 

Trước khi Trương Hồng tuyên án, nhà họ Trương vẫn luôn bám riết lấy Tiểu Vân buông, đ.ấ.m xoa, đe dọa dụ dỗ, thậm chí dùng tiền mua giấy bãi nại của cô.

 

Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng nương tay, cho chị họ đủ tự tin, chỉ cần họ dám đến gây sự là báo công an, cả nhà tù đoàn tụ luôn.

 

Chu Chính từ hôm đó luôn túc trực bên cạnh Tiểu Vân, đưa đón cô .

 

Không ít thấy, đều trêu chọc hai sắp hỷ sự .

 

Hai đều giải thích, cũng phủ nhận.

 

Mãi đến ngày Trương Hồng tuyên án, nhà họ Trương mới hết hy vọng.

 

Lý Khải Thành đến tìm Tiểu Vân, bảo là thẩm vấn một chuyện.

 

Chờ , cô thẫn thờ một lúc lâu, A Hổ và Tiểu Cương sợ quá chạy tìm Chu Chính.

 

Chu Chính chạy vội tới, thở hổn hển: "Sao thế?"

 

Tiểu Vân ngẩng đầu, Chu Chính, giọng khàn đặc: "Chuyện con, tại em, là do Trương Hồng. Anh yếu sinh lý, mà cả nhà họ ngay từ đầu . Họ tỏng từ sớm, thế mà hành hạ em suốt mười năm..."

 

Mười năm đấy! Mười năm thanh xuân nhất của cô, chôn vùi ở nhà họ Trương.

 

Tim Chu Chính như ai bóp chặt, đau thắt từng cơn.

 

Anh vụng về ăn , an ủi thế nào. Bước lên , nửa quỳ xuống, nắm lấy tay cô: "Qua hết , nữa ."

 

Dì út ba ngày mới lên huyện, vẻ mặt tiều tụy.

 

Tiểu Vân , hai chuyện: "Mẹ, Trương Hồng vấn đề về sức khỏe nên mới con, nhà họ vẫn luôn , chỉ lừa con thôi."

 

Nước mắt dì út "tí tách" rơi xuống: " là cả nhà khốn nạn! Con gái chịu bao nhiêu khổ cực, chờ về c.h.ử.i c.h.ế.t chúng nó!"

 

Đánh cũng đ.á.n.h mắng cũng mắng , cũng , Tiểu Vân giờ buông bỏ khúc mắc.

 

"Còn một việc nữa, , ngày mai con đăng ký kết hôn, đối xử với con ."

 

"Được , với con là ." Dì út vui mừng, còn định hỏi tình hình cụ thể, ngay đó thấy câu khiến bà đau lòng.

 

"Hai đứa con đều thích yên tĩnh, định rình rang, nên mời họ hàng trong nhà. Đến lúc đó qua ăn bữa cơm là ."

 

"Về , ít qua tìm con thôi, bố sẽ vui ."

 

Trong mắt ông , con gái gả chồng như bát nước đổ , con gái ly hôn càng là vũng nước đục, cũng chẳng buồn .

 

Dì út mắt cay cay: "Là vô dụng!"

 

Hai con trò chuyện vài câu xong, Tiểu Vân tiễn về.

 

Lần tái hôn là do tự cô lựa chọn. Như tái sinh, tâm trạng vui vẻ từng .

 

Chu Chính mua một căn nhà sân nhỏ cách đó hai con phố, ba gian phòng, hai lớn một nhỏ.

 

Không lớn trong nhà, hai cùng sắm sửa đồ dùng sinh hoạt. Chu Chính tôn trọng ý kiến của cô, đồ đạc trong nhà mới đều là thứ cô thích.

 

Tiểu Vân cảm thấy còn hạnh phúc hơn cả đầu xuất giá.

 

Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng mừng cho họ hai phong bao lì xì mười đồng, ngụ ý thập thập mỹ.

 

Hai lặng lẽ đăng ký, bày tiệc rượu ở nhà mới, chỉ mời bạn bè thiết và gia đình bố hai bên.

 

Gia đình Chu Chính quả nhiên quan tâm đến chuyện của , cùng lắm là để ý đến căn nhà , hỏi vài câu về tiền nong, Chu Chính chặn họng thì gì nữa.

 

Trừ cha nhà, Tiểu Vân còn mời gia đình bố Từ, dù họ cũng giúp đỡ cô nhiều.

 

Mẹ Từ khen Chu Chính hết lời, bố Từ cũng hài lòng về , lời tràn đầy sự tán thưởng.

 

Vốn dĩ cửa hàng trưởng trong tiệm con trai , chữ từng lính, kiếm tiền, nhà mới rộng rãi thế , chẳng là quá ! So , một bàn tay dùng cũng chẳng khuyết điểm gì lớn, bề ngoài còn chẳng nhận là tàn tật.

 

Nhà đẻ Tiểu Vân cũng ngờ cô con gái ly hôn lấy đối tượng như , dượng út lúc cảm thấy nở mày nở mặt, uống đỏ cả mặt trong tiệc rượu.

 

Trong lòng ông , hóa con gái kiếm bao nhiêu thể diện cho cha là tùy thuộc chồng...

 

Chỉ dì út thật lòng mừng cho con gái, lén lau nước mắt, nhét cho họ hai phong bao lì xì.

 

"Sau , hai đứa sống cho nhé."

 

Tiểu Vân nắm tay bà: "Mẹ, nhất định sẽ mà."

 

 

Loading...