Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 229: Khủng hoảng hôn nhân

Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:23:31
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe tiếng xe máy gầm rú, Cẩu T.ử ngay Ba đến.

 

Hắn hưng phấn chạy .

 

Trước đó Ba mua xe máy, qua xem . Trong lòng ngưỡng mộ, sờ bao nhiêu cũng thấy chán.

 

Cẩu T.ử là vô tư lự, Hoàng Thục Hoa liếc mắt một cái nhận mặt ủ rũ cụp đuôi, tò mò hỏi: "Anh Ba thế ạ? Cãi với chị dâu ?"

 

Lúc Cẩu T.ử mới chú ý đến sắc mặt Ba, hỏi: "Anh Ba, chuyện gì thế?"

 

Từ Đông Thăng dựng xe, trong tiệm: "Ừ, chút mâu thuẫn."

 

Hoàng Thục Hoa hiểu tính chị dâu, chắc nịch: "Thế chắc chắn là Ba phạm ."

 

Một câu trúng tim đen.

 

Từ Đông Thăng giải thích nhiều, mặt mày ủ dột: "Hai đứa cách nào giúp dỗ dành cô ?"

 

Cẩu T.ử đúng là khúc gỗ, gì chuyện dỗ phụ nữ.

 

"Chị dâu là hiểu lý lẽ, giải thích rõ ràng với chị tại phạm , đó thề bao giờ tái phạm nữa, cuối cùng tặng món quà chị thích để bày tỏ thành ý."

 

Cơ bản kịch bản dỗ phụ nữ là thế, khó.

 

Cái khó là Lâm Tuệ quá lý trí, Từ Đông Thăng thể dùng tình cảm lay động cô...

 

Từ Đông Thăng lượn một vòng ở Cung Tiêu Xã, chẳng mua gì.

 

Ngày thường Lâm Tuệ chẳng tỏ đặc biệt thích món đồ gì, trừ tiền.

 

À, đem thứ cô thích nhất tặng khác mất .

 

Từ Đông Thăng hận thể tự c.ắ.n một cái.

 

Hắn ghé qua cửa hàng một chút, đó đến tiệm cơm gói hộp bánh hoa đào mới.

 

Trăm triệu ngờ, khi về đến nhà, chờ đón là căn nhà trống ...

 

Lâm Tuệ đạp xe ba bánh về nhà đẻ, đến đầu làng liền gọi điện thoại bảo cả đón.

 

Ba đứa trẻ xe vui sướng hét to: "Bác cả!"

 

"Ơi!" Anh cả Lâm mặt nắng phơi đen nhẻm, nhưng nụ càng thêm rạng rỡ.

 

Bố Lâm nhận tin, sớm ngóng cổ chờ ở cửa.

 

"Ông ngoại!"

 

"Bà ngoại ơi! Chúng cháu đến !"

 

"Ôi chao, cháu ngoan, các cháu đến ."

 

Hai ông bà ha hả bế cháu xuống, đó mới hỏi Lâm Tuệ: "Sao tự nhiên về thế con?"

 

Không lễ tết gì, thấy xe còn chở nhiều hành lý.

 

Lâm Tuệ bình thản đáp: "Chỉ là nhớ nhà về thôi ạ, dù cửa hàng cũng trông , con mang theo ít quần áo, ở chơi mấy ngày."

 

Mẹ Lâm vui mừng khôn xiết: "Được , con ở mười ngày nửa tháng cũng thành vấn đề, nhà thiếu gì phòng cho con ở."

 

Hiện tại gia đình hai và Lâm Hoành đều ở trấn, cô về nhà thiếu chỗ ngủ.

 

Chị dâu cả : "A Tuệ về chị hoan nghênh lắm, nhưng mà để chú Đông Thăng một ở nhà, chắc nhớ con cô lắm đấy."

 

Lâm Tuệ nhạt vài tiếng, gì. Đoán chừng tối nay về nhà, chắc sẽ thấy mảnh giấy cô để .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-229-khung-hoang-hon-nhan.html.]

 

Từ Đông Thăng thấy , suýt nữa c.ắ.n nát cả răng.

 

Hắn nhịn cả đêm, thật sự nhịn nổi nữa.

 

Sáng sớm hôm chạy sang nhà cũ, đưa chìa khóa cho , dặn bà giúp cho ch.ó ăn. Sau đó nhảy lên xe máy phóng tìm vợ con.

 

Phải là chiếc xe máy của tiếng nổ to ngang ngửa máy kéo. Từ đầu thôn đến nhà vợ, đến thu hút sự chú ý đến đó.

 

Mắt cả Lâm suýt lồi , sự yêu thích đối với chiếc xe máy hiện rõ mặt.

 

Anh "ừ " trả lời qua loa cho lệ, mắt cứ dán chặt gốc cây nơi dựng xe.

 

Mẹ Lâm thấy con rể mang theo một bao gạo, một tảng thịt heo, lưng còn đeo một cái tay nải, lông mày giật giật: "Các con định ở đây bao lâu thế?"

 

Đối diện với vợ, Từ Đông Thăng chút chột : "Dạ, tùy A Tuệ ạ, A Tuệ ở bao lâu thì bọn con ở bấy lâu."

 

An An chạy tới ôm đùi bố, giọng điệu bất mãn: "Bố ơi, giờ bố mới đến? Đêm qua con nhớ bố lắm."

 

Từ Đông Thăng bế con bé lên, hôn một cái: "Bố cũng nhớ con!"

 

Hắn hỏi "Mẹ nhớ bố ", nhưng mặt mũi nào mở miệng.

 

Khang Khang, Thường Thường kéo Quả Quả khoe xe máy nhà , Từ Đông Thăng thả An An xuống cho bọn trẻ tự chơi. Sau đó vác gạo và thịt nhà, tâm hồn treo ngược cành cây, ánh mắt dáo dác tìm .

 

Lâm Tuệ và chị dâu cả cùng , tay xách rổ đậu bóc vỏ.

 

Chị dâu tảng thịt cảm thán: "Nhà ăn Tết cũng nhiều thịt thế ."

 

"Coi như bù dịp Trung thu ạ."

 

Lâm Tuệ dường như tâm trạng , chủ động cùng chị dâu xuống bếp.

 

Chị dâu tiếc thịt dám thái to, cô cầm lấy dao, thái từng miếng to đùng, mà xót cả mắt.

 

Đĩa thịt kho tàu to tướng và thịt ba chỉ hầm đậu bưng lên bàn, đừng bọn trẻ con thèm nhỏ dãi, lớn cũng nuốt nước miếng ừng ực. Bữa còn phong phú hơn cả bữa Trung thu!

 

Từ Đông Thăng canh đúng cơ hội, gắp thịt bát vợ, lấy lòng.

 

Trước mặt nhà, Lâm Tuệ mặt lạnh, lặng lẽ ăn cơm.

 

Trên bàn cơm thích chuyện việc nọ trong thôn, cả nhắc tới: "Nhìn thấy xe máy của Đông Thăng, nhớ hôm Trung thu thôn cũng lái một chiếc về, to ngang ngửa xe chú em, nhưng bảo là xe nhập khẩu, hình như tận hơn 8000 đồng."

 

Lâm Tuệ tò mò: "Ai thế ạ? Thôn còn giàu thế ?"

 

"Chính là Lâm Vũ suýt nữa mối cho em hồi đấy."

 

Lâm Tuệ "" một tiếng, nhớ : "Nhà chẳng khó khăn ?"

 

"Nhà khó khăn nên mới liều một phen, tỉnh ngoài thuê, dựa sức , một năm kiếm cả vạn đồng mang về! Mấy năm nay ăn phát đạt lắm. Giờ trong thôn giàu nhất là , sang năm định xây nhà lầu cho gia đình đấy!"

 

Chị dâu cả kính nể: "Cậu cũng giỏi thật! Lại còn mày rậm mắt to trai, bà mối đạp mòn cả ngưỡng cửa. Hồi thích A Tuệ lắm, chạy sang nhà giúp việc vặt. Nếu do bất đồng họ hàng hai bên, A Tuệ mà lấy là giờ ở nhà lầu !"

 

Bố Lâm tiếp lời: "Ở nhà lầu thì gì, quan trọng nhất là gần nhà đẻ, nếu chịu ủy khuất, bất cứ lúc nào cũng thể về nhà, hai trai con sang đ.á.n.h cho một trận."

 

Mẹ Lâm lườm ông một cái: "Ông nhỉ, lấy chồng xa thì về nhà đẻ ? A Tuệ về lúc nào thì về, nhà giờ cũng thiếu tiền, nuôi con bé và mấy đứa cháu thừa sức."

 

Chị dâu cả gắp thức ăn cho Lâm Tuệ: " đấy, A Tuệ nhà vẫn còn trẻ mà, ở nhà bao lâu cũng ."

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Lâm Tuệ , tiếp tục hỏi han chuyện Lâm Vũ ăn gì bên ngoài, vẻ hứng thú. Cả nhà chuyện rôm rả, chỉ trừ Từ Đông Thăng đang như đống tượng.

 

Hắn im lặng cúi đầu ăn cơm, thi thoảng chăm sóc mấy đứa con.

 

Toàn là tinh ranh cả, ai mà chứ?

 

 

Loading...