Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 231: Chuộc lỗi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:23:33
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Để chuộc , cũng là để "lấy điểm" với nhà vợ, Từ Đông Thăng sáng tối theo sát bố vợ việc. Nào là lên núi nhổ cỏ, nào là xuống sông gánh nước.

 

Người nhà họ Lâm thấy hết, thấy thái độ Lâm Tuệ cũng dịu , mới yên tâm. Nói cho cùng, chẳng ai thấy hai vợ chồng trẻ giận dỗi cả.

 

Lâm Tuệ gốc cây, cùng chị dâu cả nhặt lông vũ, tách những sợi lông bẩn lẫn trong lông gà lông vịt và lông thỏ . Lông phơi khô, rửa sạch mềm mại, thể dùng để nhồi chăn nhồi áo bông, cực kỳ ấm áp.

 

"A Tuệ, em về đấy ."

 

Một giọng nam trẻ tuổi vang lên, Lâm Tuệ ngẩng đầu, chẳng là Lâm Vũ hôm qua nhắc đến ?

 

ngẩn , khác hẳn hồi nhỏ. Nếu gặp ngoài đường, chắc chắn cô nhận . Anh mặc sơ mi trắng quần tây đen, mặt nở nụ ấm áp, trông hệt như sinh viên thành phố.

 

Duy chỉ làn da bánh mật rắn rỏi và vết sẹo mờ nơi thái dương tố cáo học sinh trải sự đời.

 

"Vâng, Lâm Vũ, em về chơi mấy ngày. Anh cũng mới về ạ?"

 

Lâm Vũ xuống ghế đá bên cạnh, động tác tự nhiên, dù cũng lớn lên cùng , cách mấy năm nay dường như tồn tại.

 

"Ừ, Tết Trung thu quê quan trọng lắm, bận mấy cũng về thắp hương cho các cụ."

 

Lâm Tuệ tò mò: "Anh Lâm Vũ mấy năm nay gì thế ạ?"

 

"Làm lung tung thôi, vì học hành đến nơi đến chốn, ban đầu phụ hồ bốc gạch, đó tìm thầy học chữ, dần dần lên cai thầu. Nói thì thể diện lắm, đều là thuê cả thôi."

 

"Thể diện quan trọng bằng tiền tươi thóc thật bỏ túi ạ."

 

Lâm Vũ lớn, thích nhất tính cách thẳng thắn của A Tuệ.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

", sai, tiền mới là quan trọng nhất." Nếu ngày xưa tiền, con gái mặt gả cho khác.

 

Anh đống lông vũ đất, thuận miệng : "Mấy thứ lông đấy, nếu ở chỗ , chắc bán 1 đồng một cân."

 

Tay chị dâu cả khựng , mắt trợn tròn: "Cái gì cơ? Ở trấn , chỗ bán 2 xu một cân thôi!"

 

Chênh lệch quá lớn!

 

Lâm Vũ sờ thử đám lông: "Phải chọn loại lông tơ mềm nhất, quy trình xử lý chuyên nghiệp, đặc biệt là lông thỏ và lông vịt, giàu thích lắm, 1 đồng một cân đắt ."

 

Lâm Tuệ quả thực nghĩ đến chuyện , nhưng thứ nhất là đầu , thứ hai gom một cân cũng dễ, vất vả cả buổi kiếm vài đồng bạc lẻ, đáng.

 

ngăn chị dâu cả cảm thấy tiếc rẻ, bám lấy Lâm Vũ hỏi chuyện thành phố lớn.

 

Lâm Vũ cũng kiên nhẫn, hỏi gì đáp nấy.

 

Lúc Từ Đông Thăng đến, mắt tối sầm , vợ đang vui vẻ với một gã trai trẻ bảnh bao!

 

Mấy ngày nay vợ còn cho sắc mặt !

 

Lại gần, còn thấy vợ gọi mật là " Lâm Vũ"!

 

Sao gọi Thăng? À , kinh quá, vẫn là gọi ông xã êm tai nhất!

 

Hắn nghiến răng ken két, nở nụ giả tạo: "A Tuệ, đang chuyện gì vui thế?"

 

Lâm Vũ đầu, dậy, đưa tay , mỉm : "Chào , là Lâm Vũ."

 

Lịch sự gớm nhỉ?!

 

Từ Đông Thăng cũng nhếch mép, nắm lấy tay : "Chào , là Từ Đông Thăng, chồng của A Tuệ."

 

Hừ, trai bằng , trắng bằng , cũng chẳng cao bằng !

 

Tay Lâm Vũ khựng , cảm giác dính dính nhớp nháp khiến tê dại. Cúi xuống , nhựa cỏ xanh lè đang nhỏ tong tong.

 

Lúc Từ Đông Thăng mới "sực nhớ ", rụt tay về, vẻ mặt áy náy: "Thật ngại quá, mới nhổ cỏ xong, kịp rửa tay, phiền chứ?"

 

Khóe miệng Lâm Vũ giật giật: "Không phiền."

 

Màn đấu khẩu ngầm chẳng ai để ý, Lâm Tuệ còn đang mải bàn với chị dâu cách mặc cả với trạm thu mua phế liệu...

 

Tối đến, Từ Đông Thăng bóp eo đ.ấ.m chân cho vợ: "Về cũng xây nhà lầu em."

 

"Xây nhà lầu gì? Nhà bốn gian phòng ngủ , đủ dùng ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-231-chuoc-loi.html.]

"Xây thêm mấy phòng, để em ở chán phòng thì đổi sang phòng khác ngủ."

 

"Cũng đấy, nhiều phòng, để mà phạm thì tự giác phòng khác mà ngủ."

 

Tự lấy đá ghềnh chân , Từ Đông Thăng nghẹn họng, ỉu xìu: "Thôi, để hẵng xây."

 

Hắn thấp giọng xin tha: "Vợ , sai , em tha thứ cho mà."

 

Tay đàn ông to, lực đạo . Lâm Tuệ nhắm mắt hưởng thụ, nhưng vẫn : "Việc để hãy bàn."

 

Từ Đông Thăng tủi nhưng dám cãi .

 

Ba đứa nhỏ ở nhà bà ngoại chơi đến phát điên, năm ngày trời, leo cây bắt giun thành thạo vô cùng, cả ngày bá chủ ở tiệm tạp hóa, trong túi lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn vặt.

 

Thấy mặt mũi chúng nó ngày càng tròn , Lâm Tuệ rốt cuộc nổi nữa, chủ động đòi về nhà.

 

Từ Đông Thăng chỉ chờ câu , vợ lệnh, vội vàng thu dọn hành lý, sợ chậm một giây là vợ đổi ý.

 

Mẹ Lâm hỏi: "Thế cái xe ba bánh tính ?"

 

Lâm Tuệ đang học xe máy, đề nghị để Từ Đông Thăng đạp xe ba bánh chở con.

 

Cô hít sâu một , hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái xe máy, gạt chân chống, trèo lên xe, hạ thấp . Tiếng nổ "bùm bùm" vang lên, cô phóng vút .

 

"Từ từ thôi, từ từ thôi!"

 

Suốt dọc đường, Từ Đông Thăng đạp xe ba bánh bán sống bán c.h.ế.t đuổi theo vợ, chỉ sợ cô ngã.

 

Lâu lắm trải nghiệm cảm giác lốp xe sắp bốc cháy, bọn trẻ còn hò reo cổ vũ nhiệt tình.

 

"Tiến lên! Đuổi theo !"

 

"Bố ơi bố chậm quá! Chẳng thấy nữa !"

 

"Con cũng xe máy!"

 

Lũ nhóc con , xe thoải mái hưởng thụ còn dám chê bai, Từ Đông Thăng hét lên: "Im miệng hết cho bố!"

 

Họ về đến nhà thì trời chạng vạng, chị em ở cửa, thấy Lâm Tuệ một cưỡi xe máy về, đều ngây !

 

Họ từng thấy phụ nữ xe máy bao giờ!

 

Chị dâu cả cảm thán: "A Tuệ em giỏi quá!"

 

Chị đến xe đạp còn , Lâm Tuệ chơi hẳn xe máy.

 

"Không khó chị, chỉ là xe nặng, lên đường thì cứ từ từ lái là quen thôi."

 

Đi một mạch về, Lâm Tuệ quen với trọng lượng và tốc độ , cảm giác khá .

 

Mẹ Từ cho gà ăn xong, tiếng động , chạm mặt Lâm Tuệ, bà chút tự nhiên.

 

Sắc mặt Lâm Tuệ bình thường, gọi một tiếng: "Mẹ, vất vả cho giúp con cho gà ăn ."

 

Mẹ Từ gượng: "Không gì, về là . Thằng Ba với bọn trẻ ?"

 

"Bố con đạp xe ba bánh đằng , chậm hơn một chút."

 

"Ừ, ."

 

Mẹ Từ định với cô là sẽ để Hồng Mai sang nữa, nhưng Lâm Tuệ nhà, bà cũng thôi . Đứng ở nhà chính một lúc, đó bà lặng lẽ đặt chìa khóa lên bàn về nhà.

 

Từ Đông Thăng thở hồng hộc, còn bọn trẻ chê đạp chậm quá, ngửi thấy khói xe của .

 

Ba đứa nhỏ về đến nhà là chạy xem Hổ Nữu và đàn ch.ó con, ân cần lấy nước cho chúng uống.

 

Từ Đông Thăng mệt bở tai chẳng ai quan tâm.

 

Hắn chống nạnh: "Tức c.h.ế.t , địa vị trong nhà giờ còn bằng con chó!"

 

Hắn vốn tưởng về nhà thể "động thủ động cước" với vợ, ngờ đến cửa phòng còn .

 

Ngay cả tư cách ôm ngủ cũng , còn t.h.ả.m hơn ở nhà vợ.

 

 

Loading...