Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 232: Đại náo khu tập thể nhà máy quốc doanh
Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:23:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tuệ ở cửa sổ, vô cùng lạnh lùng: "Anh lấy giấy nợ về đây, nếu thì ngủ với con trai ch.ó của !"
Sơn Oa thò đầu khỏi chuồng: "Gâu!"
"À đúng, con trai ch.ó của cũng chẳng cần , nó giờ quấn quýt vợ con lắm. Anh tự ngủ một ."
An An ôm cái gối nhỏ của , học ai, thở dài một , nghiêm túc : "Bố , bố lớn , tự ngủ chứ."
Khang Khang và Thường Thường đổ thêm dầu lửa, dựa , mặt đầy đắc ý, cái miệng nhỏ phun những lời tức ngứa răng: "Bố là đàn ông, sợ hãi."
"Đàn ông thì ngủ một ."
"Chậc!"
Từ Đông Thăng thầm thề, chờ vợ tha thứ, nhất định tống khứ lũ giặc sang phòng bên cạnh!
Về chuyện nhà máy quốc doanh, Từ Đông Thăng dù cũng ăn ở huyện lâu năm, chỉ cần tìm hỏi thăm một chút là ngay đáp án.
Xưởng giày nơi Từ Hồng Mai việc căn bản chút động tĩnh nào về việc sa thải tạm thời.
Nói cách khác, cô về nhà lóc diễn kịch, mục đích là lấy tiền, mà tiền cũng chẳng dùng cho bản cô .
Giận mà tranh , Từ Đông Thăng thể hiểu nổi, thật sự cạn lời với bà chị , chỉ bổ đầu cô xem bên trong nước !
Hay là nhà chồng cho cô uống t.h.u.ố.c lú gì, khiến cô một lòng một moi tiền nhà đẻ về đắp cho nhà chồng?
Đã lấy tiền , Từ Đông Thăng chẳng thèm quan tâm tiền đó thật sự dùng để mua việc cho đứa con gái bà chị chồng cô , nếu cô m.ó.c t.i.m móc phổi cống hiến vô tư như thế, thì tự gánh lấy .
Cưỡi xe máy đến lầu nhà chồng cô , chờ tiếng xe máy ầm ĩ thu hút tới, dừng xe, bật cái loa dùng để rao hàng lên.
Sau đó hắng giọng: "Vương Hữu Dư nhà ? Vương Hữu Dư nhà ?"
Vương Hữu Dư là tên rể cả của .
Tiếng loa vang vọng giữa mấy khu nhà tập thể, quen nhà họ Vương chạy xem náo nhiệt: "Cậu tìm Hữu Dư ? Hắn chuyển từ lâu !"
Từ Đông Thăng vẻ mặt vô tội: "Hả? Chuyển á? là em vợ , chuyển nhà mà chẳng bảo chúng tiếng nào! Thế nhà mới ở mà tìm."
"Ái chà, là em vợ ? Không với ?" Chuyện thú vị đây.
Có thấy ăn mặc sạch sẽ bảnh bao, xe máy, dáng tiền, liền hỏi: "Cậu tìm việc gì thế?"
Có nhận : "Kìa, chẳng Từ lão Tam ?"
"Hắn là ông chủ cửa hàng quần áo và quán ăn ở đường 1 đấy ?"
"Là đấy, gặp ."
Mọi xì xào bàn tán.
"Cậu thật là em vợ Vương Hữu Dư ? Chỉ vợ nhà quê mùa, em trai ông chủ lớn thành phố."
Từ Đông Thăng khổ: "Ông chủ lớn gì , đúng là nhà quê thật mà. Cực khổ lên thành phố mở cái cửa hàng, kiếm chút tiền vất vả thôi. Chả là mấy hôm chị cả bảo gặp khó khăn, mượn nhà 1000 đồng, thế là cả nhà cuống cuồng gom tiền mang lên đây."
"Hô! 1000 đồng!"
Lời thốt , cả khu nổ tung như cái chợ vỡ! Bao nhiêu nhà tiền tiết kiệm còn chẳng đến 1000 đồng!
Mọi , vẻ mặt nghi hoặc: "Nhà họ Vương gặp khó khăn gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-232-dai-nao-khu-tap-the-nha-may-quoc-doanh.html.]
Không những khó khăn, ngày nào cũng ăn sung mặc sướng, trong nhà mấy công nhân, cuộc sống sung túc lắm.
Từ Đông Thăng thở dài, vây xem đông quá, dứt khoát cầm loa chuyện cho cả những xa cũng thấy.
"Chị cả năng chẳng rõ ràng, chỉ , chúng cũng chẳng chị gặp khó khăn gì, đại diện nhà đẻ lên xem . Nếu thông gia thực sự gặp đại nạn, ví dụ như trúng gió tai biến là ngã gãy lưng, cụt tay cụt chân gì đó, chúng cũng tiện bề giúp đỡ."
"Mày câm mồm! Nói năng linh tinh cái gì đấy!" Nhà họ Vương cuối cùng cũng chạy xuống, dạt nhường đường.
Bà già nhà họ Vương chỉ mặt Từ Đông Thăng hét: "Mày bớt trù ẻo nhà tao !"
"Ái chà, bác gái khỏe mạnh thế cơ ? Nghe giọng sang sảng lắm, chắc là cháu hiểu lầm ." Từ Đông Thăng vẫn tắt loa.
Hắn dang hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tại chị cả cháu thương tâm quá, dễ hiểu lầm."
Bà già Vương mặt mũi dữ tợn, lộ rõ vẻ khắc nghiệt: "Mày việc gì thì tìm chị mày , đừng ở đây mất mặt chúng tao!"
Từ Đông Thăng dựa xe máy, rung rung chân: "Cháu tìm thấy mà, chẳng chị bảo nhà bác đang cần tiền gấp, nên cầm tiền , quên giấy nợ, tiện thể cháu qua lấy luôn, đỡ để vất vả."
Bà già Vương chối bay chối biến: "Tiền nong gì, tao . Tao bảo , mày tìm chị mày ."
"Ồ, bác cũng , cháu đây đợi chị là , bác cứ , phiền bác ."
Hắn chậm rãi cầm cái loa lên: "Vương Hữu Dư tan ? Vương Hữu Dư?"
"Mày câm mồm, đừng gào nữa!" Bà già Vương lao lên định giật cái loa.
Từ Đông Thăng thuận tay đưa cho bà , bộ sợ hãi né sang một bên, giơ hai tay lên trời.
"Ấy , chứng cho cháu nhé, cháu hề động bác đấy, nhỡ tí nữa bác lăn đất ăn vạ cháu bắt nạt già, cháu đòi tiền còn vạ lây thì oan uổng quá."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Bà già Vương ôm cái loa, ngờ trúng tim đen ý định tiếp theo, hình.
Từ Đông Thăng đó chẳng gì cả, cứ xe máy tán gẫu với mấy trong khu tập thể. Ở đây khối khách hàng của !
Bà già Vương thấy trị , vội vàng chạy gọi ông già và vợ chồng Vương Hữu Dư về.
Từ Hồng Mai dọc đường nơm nớp lo sợ, sắc mặt đen sì của chồng và bố chồng, dám ho he nửa lời.
Về đến khu tập thể, hét to: "Nhà họ Vương về kìa!"
Ngay đó dạt một con đường, Từ Đông Thăng giữa đám đông vô tư lự.
Hai bố con nhà họ Vương mặt càng đen hơn.
Vương Hữu Dư gượng chuyện với em vợ: "Lão Tam hôm nay đến báo một tiếng?"
Từ Đông Thăng mặt nhưng ánh mắt lạnh băng: "Báo thế nào? Anh chị cũng mấy khi về thăm cha , đến chuyển nhà cũng giấu, ông bà lên còn vồ hụt, đau lòng lắm đấy."
Bố Vương Hữu Dư sa sầm mặt, sang Từ Hồng Mai: "Chuyện là thế nào? Chẳng bảo gọi điện báo cho thông gia ? Vợ thằng Hai, con bận quá quên ?"
Từ Hồng Mai ngày thường ở nhà đẻ hống hách bao nhiêu, giờ phút như cô con dâu nhỏ bắt nạt, vai co rúm , lí nhí : "Là con công việc bận quá, quên mất, con sai ."
Vương Hữu Dư nghiêm mặt: "Em xem em , chuyện nhỏ thế mà xong! Dù bận thế nào cũng giải thích rõ ràng với vợ chứ, gây hiểu lầm tai hại! Ngày mai sẽ đích về tạ ."
Bị mắng xối xả mặt bao nhiêu quen, Từ Hồng Mai đỏ mặt tía tai, ậm ừ: "Vâng."
Từ Đông Thăng gì, hứng thú dạt dào xem họ diễn hết vở kịch .