Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 235: Không cần để ý, người không quan trọng thôi

Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:28:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cửa nhanh chóng mở , bên trong là ba nữ sinh.

 

Một cô tóc ngắn ngang tai tên là Lý Quyên.

 

Một cô tết b.í.m tóc tên là Triệu Hiểu Mai.

 

Còn một cô đeo kính tên là Vương Phương.

 

Cả ba đều là sinh viên khoa Văn. Tiết họ mới giờ học nên đang ở trong ký túc xá sắp xếp sách vở. Nghe tiếng gõ cửa còn tưởng là bạn học khác, ngờ mở cửa thấy dì Trương dẫn theo một đàn ông trai mặc quân phục.

 

Ba cô gái lập tức ngẩn , mặt đỏ bừng lên, theo bản năng kéo chặt áo.

 

"Dì Trương, đây là..." Lý Quyên phản ứng nhanh nhất, nhỏ giọng hỏi.

 

Dì Trương chỉ Bùi Chính Năm, chỉ chiếc giường tầng trong cùng: "Đây là nhà của Thẩm Nam Sơ, đến đưa hành lý cho cô ."

 

Bùi Chính Năm gật đầu, xách hành lý bước ký túc xá. Ký túc xá tổng cộng mười giường, giường tầng. Giường của Thẩm Nam Sơ quả nhiên ở tận cùng bên trong, sát cửa sổ.

 

Bùi Chính Năm đặt túi vải nhỏ của Bùi Vân Chu sang một bên, xách túi đồ lớn của Thẩm Nam Sơ đến giường cô, bắt đầu dọn dẹp.

 

Lý Quyên, Triệu Hiểu Mai và Vương Phương cứ tưởng chỉ để hành lý xuống , ngờ xổm xuống, lấy từ trong túi lớn một chiếc khăn lau sạch sẽ.

 

Anh cẩn thận lau sạch bụi dát giường, lau đến lan can đầu giường, ngay cả góc khuất gầm giường cũng bỏ sót. Động tác nghiêm túc tỉ mỉ, lau xong còn đưa tay sờ thử dát giường, chắc chắn còn ẩm mới yên tâm.

 

Lau xong giường, lấy chăn bông và đệm dày từ trong túi , trải đệm lên dát giường, vuốt phẳng, trải chăn bông lên , đó thành thạo lồng vỏ chăn bằng vải bông màu hồng , chỉnh trang . Động tác của nhanh nhưng cực kỳ chuẩn xác, chỉ chốc lát , chiếc chăn bông màu hồng gấp vuông vắn như miếng đậu phụ, góc cạnh rõ ràng.

 

Dì Trương ở cửa đến ngây : "Trời ơi, đồng chí ơi, tháo vát quá! Hơn đứt ông chồng nhà cả trăm !"

 

Lý Quyên, Triệu Hiểu Mai và Vương Phương cũng c.h.ế.t lặng, họ , trong mắt đầy vẻ thể tin nổi.

 

Triệu Hiểu Mai kìm thì thầm với Lý Quyên: "Đối tượng của Thẩm Nam Sơ chu đáo quá, còn giúp cô trải giường gấp chăn nữa chứ. Tớ lớn thế từng thấy đàn ông nào cẩn thận như thế, đến tớ cũng chu đáo bằng."

 

Lý Quyên c.ắ.n môi, trong mắt lóe lên tia ghen tị, giọng chua loét: "Có gì đặc biệt , chẳng chỉ là gấp cái chăn thôi , là giả vờ, thể hiện mặt chúng đấy?"

 

Vương Phương đẩy gọng kính, hùa theo: " đấy, ký túc xá chúng còn bao nhiêu nữ sinh khác, là đàn ông con trai ở đây lâu thế, ngại c.h.ế.t . Thẩm Nam Sơ cũng thật là, thể mặt dày để đối tượng đến ký túc xá nữ giúp đỡ chứ, cùng lắm thì tan học tự về mà dọn, đúng là lười."

 

Bùi Chính Năm rõ mồn một lời họ , liếc đồng hồ cổ tay:

 

"Xin các nữ đồng chí, phiền . dọn dẹp giường tổng cộng hết hai phút ba mươi giây. Mong lượng thứ."

 

Bốp bốp bốp ~~~

 

Như mấy cái tát giáng thẳng mặt ba cô gái. Mặt Triệu Hiểu Mai và hai cô bạn đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

 

Bùi Chính Năm dọn dẹp xong, cầm lấy hành lý của Bùi Vân Chu khỏi ký túc xá. Vừa đến cửa...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-235-khong-can-de-y-nguoi-khong-quan-trong-thoi.html.]

 

"Anh Bùi!"

 

Một cô gái mặc áo khoác nỉ mỏng màu đỏ ở cửa, tết hai b.í.m tóc đen nhánh buộc dây đỏ, mặt tươi hớn hở. Cô chính là Tần Dung, sống cùng khu gia quyến bộ đội.

 

ăn sáng xong trở về, ngờ gặp Bùi Chính Năm ngay cửa ký túc xá , mừng sợ.

 

Nghe thấy tiếng gọi, Bùi Chính Năm cau mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc: "Cô là?"

 

Nụ mặt Tần Dung cứng đờ, trong mắt thoáng vẻ tổn thương và hụt hẫng, giọng mang theo chút tủi : "Anh Bùi, em là Tần Dung đây! Bố em là Tần Cương, Tham mưu trưởng Tần . Trước chúng ở cùng khu gia quyến, cách mấy nhà thôi, mùa đông em còn cùng em trai đắp tuyết mà, quên ?"

 

"À, cô là con gái Tham mưu trưởng Tần."

 

Bùi Chính Năm lúc mới vỡ lẽ, gật đầu, giọng điệu bình thản, chút cảm xúc thừa thãi nào, như thể chỉ nhớ một quen bình thường.

 

Trong lòng Tần Dung hụt hẫng vô cùng. Cô thích Bùi Chính Năm từ nhỏ. Bùi Chính Năm chỉ trai mà còn trẻ tuổi tài cao, là đối tượng trong mộng của bao cô gái trong khu gia quyến. Sau nhà họ Bùi hạ phóng, Tần Dung tưởng đời còn cơ hội gặp nữa, ngờ đầu xuân khai giảng gặp ở Đại học Bắc Kinh.

 

cứ ngỡ Bùi Chính Năm sẽ nhớ , ai ngờ chẳng chút ấn tượng nào, điều khiến cô khó chịu. Tần Dung nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hít sâu một , nụ nở môi, ánh mắt giấu nổi vẻ ái mộ:

 

"Anh Bùi, thật ngờ gặp ở đây, đến ký túc xá nữ thế? Có việc gì ạ? Em thể giúp."

 

Bùi Chính Năm để ý ánh mắt của Tần Dung, chỉ giường của Thẩm Nam Sơ, giọng vẫn bình thản: " giúp Thẩm Nam Sơ đưa ít hành lý."

 

Nghe thấy cái tên "Thẩm Nam Sơ", nụ mặt Tần Dung tắt ngấm. Cô ấn tượng với phụ nữ xinh , Thẩm Nam Sơ là chị dâu của Bùi Chính Năm, chỉ là nhà họ Bùi hạ phóng, ít nhắc đến nữa. Nếu Thẩm Nam Sơ là chị dâu Bùi Chính Năm, liệu cô nên tận dụng quan hệ "gần quan ban lộc" nhỉ?

 

Tâm tư của Tần Dung, Bùi Chính Năm . Sắp đến giờ họp, Bùi Chính Năm xong việc ngay. Anh gật đầu với dì Trương: "Dì Trương, hôm nay phiền dì . đây."

 

Dì Trương vội : "Không gì, khách sáo quá, thong thả nhé!"

 

Tần Dung vội vàng hồn: "Anh Bùi, chậm thôi. Anh yên tâm, em sẽ giúp chăm sóc cho chị dâu Thẩm Nam Sơ."

 

Bùi Chính Năm sững . Vợ cần chăm sóc á? Xếp hàng cũng đến lượt cô ! vì phép lịch sự, Bùi Chính Năm vẫn gật đầu.

 

Anh liếc ba nữ sinh trong ký túc xá một cái nữa, ánh mắt bình tĩnh, gì, thẳng ngoài.

 

Tần Dung theo bóng lưng Bùi Chính Năm rời , trong mắt tràn đầy sự luyến tiếc và si mê, mãi đến khi bóng khuất hành lang, cô mới hồn.

 

Lúc , Triệu Hiểu Mai nhịn lên tiếng: "Bạn Tần, quen bộ đội nãy ? Anh với Thẩm Nam Sơ rốt cuộc quan hệ gì thế? Trông thiết ghê."

 

Tần Dung lộ vẻ đắc ý: "Anh trai thanh mai trúc mã của tớ. Còn Thẩm Nam Sơ..."

 

Mặt Tần Dung tràn đầy vẻ khinh thường: "Không cần để ý, quan trọng thôi."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

...

 

Loading...