Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 237: Lấy cả hai

Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:23:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vừa mua cửa hàng, đợi chợ chiêu thương cũng mua luôn."

 

Khẩu vị cô lớn lắm, cái nào cũng !

 

"Chỗ đó mới bắt đầu thi công, chắc một hai năm nữa mới xong. Chúng kiếm mớ tiền của công nhân , khi nào chợ chiêu thương chúng cũng tin tức. Không lỡ việc nào cả."

 

Lâm Tuệ cân nhắc đến việc bán cơm hộp còn một lý do nữa là vì thành phố quá xa, so với xiên que cần nguyên liệu tươi sống, nhân công nhiều, bán cơm hộp đơn giản hơn nhiều.

 

Từ Đông Thăng nảy ý tưởng: "Tiền trong tay chúng đủ ? Anh nghĩ nếu đủ thì mua một căn nhà ở Dương Thành kho hàng luôn. Chứ mỗi nhập hàng chẳng chỗ để, khi chạy nhiều nơi, bất tiện lắm, còn dễ gây chú ý."

 

Mấy theo dõi , may mà họ đông đàn ông con trai nên dám manh động.

 

Tự mua hai cái cửa hàng, nếm quả ngọt , thuê nhà nữa, chắc chắn.

 

Nếu mua nhà ở Dương Thành đương nhiên là , nhưng Lâm Tuệ rõ giá nhà bên đó hiện tại thế nào, chắc chắn đắt hơn bên nhiều.

 

"Ngày mai chúng lên thành phố xem , cố gắng mua cửa hàng trong 3000 đồng. Số còn chắc đủ mua một căn ở Dương Thành, cố gắng mua loại sân, dễ trữ hàng."

 

Tiền mặt trong tay gần 3 vạn, chắc là đủ.

 

"Được."

 

Đã là chính sự thì mang theo con cái.

 

Vốn định khi con dậy, kết quả ngủ quên, đành đưa con về nhà cũ gửi.

 

An An ôm chặt cổ bố buông, hai em mỗi đứa ôm một chân bố, lên mu bàn chân .

 

"Ái chà, dính như sam thế gỡ ."

 

Kéo đứa thì đứa dính .

 

Từ Đông Thăng cảm thấy khó thở: "An An buông tay nào, bố sắp nghẹt thở c.h.ế.t !"

 

An An mặt bố đỏ bừng mới chịu nới lỏng một bằng móng tay út.

 

"Các con ngoan ngoãn ở nhà chơi với ông bà, tiệm tạp hóa nhà nhiều đồ ăn vặt thế cơ mà."

 

"Không cần!"

 

Ở nhà ăn nhiều , chẳng thèm.

 

"Thế bố mua kẹo hình thú về cho các con nhé?"

 

"Con tự mua cơ!"

 

"Con tiền ?"

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

An An gật đầu, vỗ vỗ túi nhỏ: "Ông ngoại cho, bảo con giấu ."

 

Khang Khang và Thường Thường trong túi cũng một hào.

 

Lâm Tuệ cũng chuyện , chắc là giấu kỹ lắm, cô giặt quần áo mỗi ngày mà thấy.

 

Thấy trời sáng dần, Từ Đông Thăng còn lằng nhằng mãi, Lâm Tuệ nghiêm mặt: "Mẹ đếm đến ba, nếu lời, thu hết đồ chơi và bánh kẹo, đ.á.n.h đòn mỗi đứa một trận."

 

Bọn trẻ dám nhõng nhẽo với bố nhưng dám trái lời . Thấy sầm mặt, chúng ngoan ngoãn buông tay, mếu máo dám .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-237-lay-ca-hai.html.]

Từ Đông Thăng nhân cơ hội thả con xuống, nhảy lên xe chạy thẳng ngoái đầu .

 

Lần đầu tiên hai vợ chồng xe máy riêng, Từ Đông Thăng trong lòng ngứa ngáy: "Vợ ơi, em sợ xóc ? Sợ thì ôm eo ."

 

"Không sợ."

 

Từ Đông Thăng thất vọng, lẩm bẩm: "Trong phim yêu diễn thế mà..."

 

"Anh sợ bắt vì tội lưu manh ?"

 

Nhìn gò má phồng lên, rõ ràng là đang dỗi, giống hệt An An nãy.

 

Lâm Tuệ thầm, đút hai tay túi áo khoác của , kéo khăn quàng cổ lên, tựa đầu lưng tránh gió.

 

Cảm nhận sự mật của phía , Từ Đông Thăng trong lòng rạo rực, đón gió lạnh thấu xương mà tươi như hoa.

 

Khu nhà cũ nát liên tục chuyển đồ đạc ngoài, đây là đợt dọn dẹp cuối cùng.

 

Trời lạnh, các ông các bà ở khu đối diện mặc kệ gió mưa, trải tấm bạt gốc cây đ.á.n.h cờ đ.á.n.h bài.

 

"Các bác ơi, cho cháu hỏi ở đây ai bán nhà ạ?" Lâm Tuệ chỉ những căn nhà đơn lập hoặc nhà cấp bốn cũ kỹ.

 

Nghe hỏi mua nhà, các bác nhiệt tình, nhanh chóng gọi giúp.

 

Có một ông cụ sức khỏe yếu, chỗ sang năm khởi công sẽ ồn ào bụi bặm, con cái quyết định đón ông dưỡng già.

 

Nhà cũ nát, vốn định bỏ . Giờ hỏi mua, tự nhiên bán đồng nào đồng nấy.

 

Từ Đông Thăng kinh nghiệm, lúc xem nhà cùng Lâm Tuệ kẻ tung hứng, cũng chê nhà , chỉ bàn luận xem mua về tốn bao nhiêu tiền sửa sang, càng tính càng thấy chi phí đội lên cao.

 

Con cái ông cụ đến nơi, thấy xe máy dựng đó, họ thành tâm mua, bèn đưa cái giá thật thà: 2300 đồng.

 

Hơn 50 mét vuông nhà cũ, điện nước máy, sân còn mảnh vườn nhỏ trồng rau, Lâm Tuệ ưng ý. Họ một chuyến dễ dàng, lập tức đến phòng quản lý nhà đất thủ tục, tiền trao cháo múc, nhanh gọn dứt khoát.

 

Lâm Tuệ bỏ thêm 1000 đồng, thuê dỡ bỏ xây , theo mô hình quán ăn ở huyện. Hai tầng lầu bắt mắt chứa nhiều khách.

 

Sau Tết Dương lịch, Từ Đông Thăng cùng hai vợ theo xe tải của Trương Dương xuất phát Dương Thành.

 

Mấy đầu tiên xe tải lớn, phấn khích mở to mắt phong cảnh ven đường suốt dọc hành trình.

 

Chỉ một Trương Dương lái xe, chỉ thể chạy một đoạn mệt thì tìm chỗ quen nghỉ ngơi.

 

Từ Đông Thăng vuốt ve vô lăng, hâm mộ: "Các thế nào học lái cái xe to thế ?"

 

"Trước học việc, sờ lốp lau kính hai năm sư phụ mới bắt đầu dạy."

 

Từ Đông Thăng cảm thán, chả trách học cái nghề dễ dàng gì.

 

"Không chỗ nào chỉ cần nộp tiền là học nhỉ, đỡ chân sai vặt hầu hạ sư phụ."

 

Trương Dương bĩu môi: "Nếu chỗ như thế thật thì quá, đỡ trâu ngựa cho sư phụ. thế thì cần câu cơm của bọn học mất hết, còn gì mà kiếm ăn?"

 

Từ Đông Thăng , trong lòng vẫn ngứa ngáy. Nghe cái xe to xác bốn năm vạn một chiếc, chờ kiếm thêm mấy cái vạn nguyên hộ nữa, cũng mua một chiếc, tự lập đội xe kiếm tiền!

 

Ý tưởng đến tối thì tắt ngấm.

 

Ban đầu hiểu tại Trương Dương nghỉ ngày đêm, mãi đến tối, một đoạn đường mấy trăm mét chặn xe hai .

 

 

Loading...