Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 240: Mì ăn liền quá hấp dẫn
Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:23:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"A Tuệ, nấu xong ? Sao thơm thế!"
Người đông, Lâm Tuệ nấu bốn gói, chia năm bát, mỗi nếm thử hai đũa là đủ .
Cô chan nước dùng bát: "Mì chín , chỉ cần trần qua nước sôi cho sợi mì tơi là , bê ."
Từ Đông Thăng thả con xuống: "Các con chạy nhảy lung tung nhé, cái nóng lắm, đổ là bỏng đấy."
"Thơm quá, bố ơi con ăn!"
"Ra ngoài ngoan chờ."
"Vâng ạ!"
Hai đứa con trai chạy ngoài, chụm tay loa hét to: "Ngồi ngoan mới ăn mì!"
Từ Quốc Siêu là đầu tiên lao nhà chính nghiêm chỉnh.
Mùi thơm nức mũi, Từ cũng nhịn bảo ông già bế bà trong.
"A Tuệ mới đun nước xong mà? Nhanh thế xong á?"
Lâm Tuệ giải thích nữa: "Mì chiên qua dầu , vốn dĩ chín, trần qua nước sôi là . Nếu nấu thì cho bát đổ nước sôi ngâm vài phút cũng ăn , nên mới gọi là mì ăn liền."
Chia xong mỗi nhà một bát, dùng đũa chuyền tay ăn, Lâm Tuệ lấy riêng một bát bón cho con.
Ba đứa trẻ đồng loạt há to miệng chờ bón, Lâm Tuệ gắp từng miếng nhỏ lượt bón cho từng đứa.
"Ngon quá ngon quá!"
Chờ bón xong cho An An, Khang Khang nuốt chửng xong: "Mẹ ơi con ăn nữa!"
Từ Đông Thăng thấy vợ bận rộn kịp ăn, bưng bát của đến mặt cô: "Em bón cho con, bón cho em."
Bố Từ ho khan vài tiếng, chắc là sặc.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Mẹ Từ lườm ông một cái, đẩy bát sang một bên, húp sùm sụp hết nước dùng vẻ mặt thỏa mãn. Sau đó l.i.ế.m môi: "Mì đấy, ăn sống như bim bim, nấu lên ăn , dùng nước sôi ngâm cái là xong."
Từ Quốc Siêu ăn một miếng, sốt ruột chờ đến lượt : " đấy đúng đấy, bố cần vất vả đưa con quán, cũng cần nấu cơm cho con, cứ để cho con một gói mì tôm là ."
Chị dâu cả quệt mồm, đẩy bát mì còn cho nó, từ chối thẳng thừng: "Vừa nãy mày thấy , giá nhập 3 hào một gói ? Tiền trong túi mày mua mấy gói?"
Từ Quốc Siêu tiu nghỉu, mấy đứa trẻ con bọn nó chạy sang tiệm tạp hóa của ông bà nội, tiền tiêu vặt kiếm nhờ việc nhà sớm tiêu sạch sành sanh.
Bọn họ ăn xong thì Từ Quốc Hoa dẫn mấy đứa em chạy , tay còn cầm chổi quét nhà.
Nhìn mấy cái bát trống , chỉ còn mùi thơm nức phòng, mấy đứa nhỏ kìm nữa!
Từ Quốc Hoa mếu máo: "Mọi ăn đồ ngon mà phần bọn con!"
Từ Quốc Cường giật lấy cái bát tay chị dâu hai, uống cạn nước dùng l.i.ế.m sạch cả đáy bát, vẫn thòm thèm: "Mọi ăn cái gì thế ạ?"
"Bọn em ăn mì tôm ngon tuyệt!" Từ Quốc Siêu hét to.
Ba em Khang Khang cũng chịu kém cạnh, mép còn lau sạch bắt đầu khoe: "Là bố em mua từ chỗ xa lắc xa lơ về đấy!"
An An từ đầu đến cuối chỉ lặp lặp câu "Ngon quá ngon quá!"
Quyên Quyên và Tú Tú sắp đến nơi, các cô bé ngửi thấy mùi thơm !
Vì sắp thi cuối kỳ, trường tổ chức tổng vệ sinh, quét dọn xong chúng còn mải chơi một lúc mới về. Không ngờ hiếm khi về muộn một bỏ lỡ món ngon!
Thấy mấy đứa cháu lóc, bố Từ nghĩ thể phân biệt đối xử, coi như là phần thưởng cho mấy đứa "trí thức" .
Ông móc 1 đồng mua ba gói, nấu luôn một nồi nữa tại nhà chú Ba.
Lần đến lượt Từ Quốc Siêu mặt dày xin xỏ chị cho ăn ké một miếng.
"Em ăn còn gì, còn đòi tranh của bọn !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-240-mi-an-lien-qua-hap-dan.html.]
"Em là ăn chung với bố , các là ăn riêng một bát!" Từ Quốc Siêu phục.
Từ Đông Thăng đá nhẹ ghế Từ Quốc Hoa: "Ăn mì của chú, cháu mà thi trượt cấp hai thì đúng là đồ ngốc đấy nhé."
Nhắc đến chuyện , thằng bé đang liến thoắng bỗng im bặt.
Trước trường học xã xây cả cấp một và cấp hai, với học lực của Từ Quốc Hoa thì đỗ cấp hai trấn, nhưng ít nhất cũng đỗ cấp hai ở xã. Chỉ cần đủ điểm là học, khó chút nào.
Anh cả chị cả cùng bố Từ bắt đầu lên lớp giáo huấn nó, bát mì trong tay bỗng mất ngon! Nó đầy oán khí liếc chú Ba một cái.
Chú Ba thật đáng ghét!
Từ Đông Thăng nhếch mép , nhóc con, ăn đồ của chú mày mà dễ thế ?
Hắn ngờ, quả báo nhãn tiền rơi trúng đầu .
Lâm Tuệ lau miệng cho con xong, mở miệng : "Anh hỏi hiệu trưởng xem, thể đăng ký tên trường, đến lúc đó cùng tham gia thi lấy bằng nghiệp ?"
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Người gọi là đại gia Từ, ở nhà ba ngày đ.á.n.h cá hai ngày phơi lưới, tờ báo một nửa chữ , ăn lừa cũng ."
Bố Từ tán thành: " đúng đúng, A Tuệ sai, ông chủ mà chữ, tính toán thì ăn kiểu gì?"
Con dâu ngày thường cầm bút ghi chép tính toán sổ sách cho họ, họ đều thấy nể phục, ăn như nó mới .
Từ Quốc Hoa hả hê: "A a a a, chú Ba mau đến học với cháu, thi lấy trứng vịt !"
Anh cả hai , họ còn kém cả chú Ba, chỉ mỗi tên , hợp đồng thuê nhà cũng nhờ xem hộ.
Từ Đông Thăng mặt mày ủ rũ, thuận tay bế An An lên đùi: "Anh lớn từng còn thi với lũ trẻ ranh, mất mặt lắm!"
"Anh lười , chờ hai năm nữa con gái học, cùng nó, cha con cùng trận, thế thì mất mặt nữa nhỉ."
Lâm Tuệ còn tung đòn quyết định , con trai con gái đều thuộc bảng cửu chương , cộng trừ hai con còn lắp bắp, sớm muộn gì cũng con vượt mặt.
An An hỏi: "Bố học cùng con ạ? Con cho bố mượn cặp sách nhé."
Từ Đông Thăng nghẹn lời, đôi mắt tròn xoe của con gái: "Để hôm nào bố hỏi xem ."
Trường tiểu học xã nghiêm lắm, tài trợ cho trường chút học bổng chắc là thôi.
Chị dâu cả và chị dâu hai bàn bạc, vợ chồng chú Ba một trông ba đứa con bận tối mắt tối mũi , thời gian dưỡng thương, để hai nhà các chị phiên đưa cơm ngày ba bữa.
Lâm Tuệ tự nhiên ý kiến, nhà cô dạo đúng là bận thật.
Lúc Từ Đông Thăng thành phố trông coi thợ thuyền, khi về còn mang theo một chiếc xe lăn tay mua từ viện điều dưỡng thành phố.
Hắn bế lên xe, thử đẩy vài cái: "Đường đất trong thôn khó đẩy, nhưng dùng quen cũng tiện. Lúc bố nhà, thể tự đẩy xe nhà văn hóa c.h.é.m gió tán gẫu."
Mẹ Từ xót xa vuốt ve tay vịn xe lăn: "Chém gió cái gì! Mẹ cửa chuyện với thím Vương là . Mày còn tốn tiền mua cái của nợ về gì? Phí phạm quá, mấy tháng nữa là khỏi còn ."
"Đồ đấy ạ, chờ thành bà cụ lọm khọm vẫn còn dùng ."
Thím Vương cũng sờ thử: "Cái rẻ nhỉ? Trên trấn thấy bao giờ."
"Mấy chục đồng, mua ở viện điều dưỡng đấy ạ."
Thím Vương suýt c.ắ.n lưỡi, mấy chục đồng mà nhẹ tênh như ! Viện điều dưỡng là cái chốn nào thím còn chẳng !
mấy chục đồng là mua cái đài radio đấy!
Có tiền góp tiền sức góp sức, ba em đều hiếu thuận, Từ trong lòng vui sướng, cái chân đau cũng chẳng thấy khó chịu nữa.
Khi Từ Hồng Mai về nhà, liếc mắt thấy cái xe lăn , còn cảm thán: "Mẹ giờ đúng là thành bà cụ giàu , hưởng thụ cái ghế cơ đấy."
Lời chối tai thật sự, Từ lạnh nhạt đáp: "Chị mà hưởng thụ thì ngã gãy chân ."