Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 241: Không cần con gái nữa
Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:23:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Từ Hồng Mai dường như mới thấy chân bà nẹp gỗ, vội vàng dựng xe đạp mái hiên, chạy tới, sốt sắng hỏi: "Mẹ, chân thế ?"
"Ngã núi xuống." Mẹ Từ tay vẫn cầm kim chỉ khâu quần cho ông già, giọng điệu lạnh nhạt.
Từ Hồng Mai , kinh ngạc hỏi: "Đi bệnh viện khám ạ? Bác sĩ bảo ?"
"Đi , , chắc là gãy xương thôi, dưỡng vài tháng là khỏi."
Từ Hồng Mai mặt mày khó chịu: "Lão Tam kiếm bao nhiêu tiền thế mà vẫn bắt việc ! Vợ nó thì sướng như tiên, nào máy khâu nào máy giặt, đẻ thì chẳng quan tâm. Mẹ đừng khâu nữa!"
"Mấy cô con dâu nhà thật kém cỏi, thương thế mà chẳng ai đến hầu hạ, chẳng hiếu thuận tí nào!"
"Đặc biệt là vợ lão Tam, tính khí thì , động tí là đ.á.n.h , nó bất kính với con là chị cả thì thôi , đằng còn vô tâm với , con mắng cho nó một trận mới !"
Thuận miệng c.h.ử.i quen , nhưng đến đây, giọng cô mất tự nhiên, nhớ cái tát của em dâu , mặt dường như vẫn còn cảm giác nóng rát.
Cô còn định oán trách tiếp thì cảm thấy gì đó đúng: "Mẹ, con như thế gì?"
Mọi khi cô dù hùa theo thì cũng ừ hữ một tiếng, hôm nay bình tĩnh lạ thường.
Mẹ Từ bình tĩnh con gái: "Con gái ruột của còn chẳng hiếu thuận, dám đòi hỏi con gái nhà hiếu thuận? Huống hồ mấy đứa con dâu , hài lòng."
Từ lúc cô về đến giờ, mở miệng là oán trách, là lời châm ngòi ly gián, chẳng câu nào thực sự quan tâm đến bà, trong lòng Từ hiểu rõ mồn một.
Từ Hồng Mai c.ắ.n môi, thế mà còn tỏ tủi : "Mẹ, con công việc bận rộn, nhà chồng cũng khó sống, mà."
"Số tiền vay , con thực sự việc gấp cần dùng. Đều là chị em ruột, lão Tam còn sợ con quỵt ? Thế mà nó chạy đến nhà chồng con loạn, bắt ký giấy nợ gì đó, cả khu tập thể nhà máy hết, vợ chồng con mất hết mặt mũi! Con mắng cho một trận tơi bời, sống càng khổ sở hơn, ngày nào cũng bắt nạt..."
Nước mắt cô rơi lã chã, đúng là rơi lệ, thấy đau lòng.
"Nợ thì trả chẳng là đạo lý hiển nhiên ? Con bảo nhất định sẽ trả, thì tờ giấy nợ ?" Một câu của Từ Từ Hồng Mai nghẹn họng, nổi nữa, đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung .
"Còn nữa, con từ khi lấy chồng, mười mấy năm nay ngày nào yên , lúc nào cũng oán thán, qua chuyện của em họ con, cũng nghĩ thông suốt , là con ly hôn ? Dẫn con gái về nhà đẻ, cha cũng nuôi nổi."
Từ Hồng Mai lắp bắp, hoảng hốt, ngờ đưa yêu cầu như .
"Không, , con 30 tuổi , ly hôn ai thèm lấy nữa. Hơn nữa, nếu ly hôn, là mất mặt cha , trong thôn khó lắm, con nỡ để cha bàn tán."
"Có gì , cha sợ , chỉ cần con sống là , hơn bất cứ thứ gì."
"Không ! Sống với Hữu Dư bao nhiêu năm , giờ đối với con cũng tệ lắm, ngày thường chỉ là xích mích nhỏ với chồng thôi, vẫn sống mà."
Sống ở thành phố chắc chắn sướng hơn ở quê, cô ngu.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lời thật mâu thuẫn. Mặc dù Từ chuẩn tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lòng.
"Thôi , chuyện nữa. Cha ạ? Sao con thấy cha. Lần thịt thỏ xào ngon quá, con vẫn ăn..."
Từ Hồng Mai vẫn ôm cánh tay nũng như hồi còn bé, nhưng lúc tâm thế Từ đổi.
Bà nhớ đến lời thằng Ba , con gái gả cho , một lòng một chỉ lo cho cái gia đình nhỏ của .
Bà rút tay về, thở dài: "Nếu ở nhà chồng vẫn sống , hơn nữa ngày thường con cũng ít về, thế thì dứt khoát đừng về nữa."
Lúc nó về tâm trạng bà còn hơn chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-241-khong-can-con-gai-nua.html.]
Từ Hồng Mai ngơ ngác, cái gì gọi là "dứt khoát đừng về nữa"?
Mẹ cô nào cũng mong con gái về thăm nhà, hôm nay thế?
"Mẹ, vẫn giận chuyện con vay tiền thật ? Mẹ con giải thích ..."
Lão Tam chắc chắn về cô mặt cha , cô trốn tránh mãi mới dám về, nghĩ thầm cha chắc nguôi giận, ngờ vẫn còn để bụng.
Mẹ Từ ngắt lời cô : "Con cần giải thích, . Con bây giờ trong lòng trong mắt chỉ nhà chồng, vợ lão Tam sai, con bòn rút nhà đẻ để bù đắp cho nhà chồng, chỉ để sống dễ chịu hơn, hề nghĩ cho nhà đẻ, ích kỷ, là cha dạy con."
"Sau con đừng về nữa, vất vả con khổ cho . Nếu con còn chút lương tâm, thì đợi cha c.h.ế.t, về thắp nén hương vái một cái là ."
Tai Từ Hồng Mai ù , cô đây là đoạn tuyệt quan hệ với cô !
Cô bao giờ nghĩ đến chuyện nhà đẻ sẽ cần đứa con gái là cô nữa. Bất kể cô mẩy thế nào, chỉ cần dỗ dành vài câu là cha nguôi giận. Xưa nay vẫn thế, cô quen ...
Lần Từ Hồng Mai thực sự hoảng loạn, nước mắt chảy xuống chân thật: "Mẹ đừng giận, con , con thế nữa! Không cha , con sống thế nào?"
Đến giờ vẫn chỉ nghĩ cho bản , Từ lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Mẹ lẫy , bàn với cha con , con về, chúng đều sống vui vẻ hơn."
Từ Hồng Mai nắm chặt đôi bàn tay đầy vết chai sạn của .
Hồi bé luôn ôm cô dỗ ngủ; nhà nghèo, trứng gà bà nội chia hết cho con trai, phần cô , tìm trứng chim ngoài đồng, lén giấu trong n.g.ự.c mang về cho cô ăn; lúc lấy chồng, cha còn lén lấy tiền riêng giấu mười mấy năm cho cô của hồi môn...
Từng chuyện từng chuyện, đều là tình yêu thương cha dành cho cô .
Cô gục đầu gối , nức nở: "Mẹ ơi, con sai , con thật sự sai , tha thứ cho con ?"
Bố Từ vác cuốc trở về, chân đầy bùn, giỏ rau tay đựng đầy cỏ dại cho thỏ ăn.
Ông thấy con gái cả đang lóc, tâm trạng hề d.a.o động, chỉ chuyện với bà vợ già: "Đống cỏ xử lý thế nào đây?"
"Ông dải phơi , phơi cho hết nước mới cho thỏ ăn , thì tiêu chảy đấy."
"Được, phơi lên nóc nhà, lát nữa lũ trẻ con sang chơi đá tung lên."
Mẹ Từ : "Cũng sắp sang đấy, ông lấy mấy củ khoai lang đây, nướng cho chúng nó ăn."
Hai mải mê chuyện, thèm để ý đến bên cạnh.
Từ Hồng Mai cảm nhận sự quyết tâm của cha , trong lòng trống rỗng khó chịu. Không nhà đẻ, cô như cây rễ.
"Hồng Mai, con về , lát nữa bọn trẻ sang, xe con chắn đường đấy."
Bị ruột đuổi khéo, Từ Hồng Mai buồn bã mất mát, lưu luyến đạp xe về.
Mẹ Từ lau nước mắt nơi khóe mi.
Sau dưỡng già vẫn dựa con trai, đứa con gái tâm hướng về , thôi thì cần cũng .
Gần cuối năm, Từ Đông Thăng phát hiện bọn chặn đường cướp bóc ngày càng nhiều, lẽ là kiếm chút tiền tiêu Tết nên liều lĩnh hơn.
Nghe kinh nghiệm Trương Dương kể , càng thêm cẩn thận.
Dù , vẫn gặp rắc rối.