Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 266: Trở nên thời thượng rồi!

Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:28:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tuệ mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng Từ Đông Thăng trong lòng cô đang kích động cực kỳ.

 

Bởi vì cánh tay đang cô cấu cho mấy vết đỏ, đau c.h.ế.t !

 

Lão Dương miệng ngân nga hát thành điệu, hôm nay uổng công chạy chạy nhiều chuyến như !

 

Trên đường về nhà khách, tâm trạng Lão Dương , giới thiệu về thành phố đấy, địa phương quen thuộc đến mức thể quen hơn.

 

"... Hai vị lặn lội đường xa tới một chuyến, cũng mua chút quà cho nhà chứ? Vậy thì Bách hóa Đại lầu là chuẩn sai! Đồ mà Bách hóa Đại lầu bán thì hai vị cũng đừng chỗ nào khác tìm gì!"

 

Hai theo gợi ý của , ăn những món ăn vặt trứ danh của địa phương, còn chụp ảnh chung Thiên An Môn ở Bắc Kinh.

 

Ngày hôm , họ ăn mặc chỉnh tề, mang theo hành lý cùng thủ tục.

 

Giao tiền, nhận giấy chứng nhận sở hữu nhà ở mới —— đây là loại giấy chứng nhận mới ban hành khi cả nước thực hiện đăng ký!

 

Lâm Tuệ kích động đến mức cấu chồng một cái.

 

Cổ Từ Đông Thăng nghẹn đỏ bừng, âm thầm tự xoa xoa cho .

 

Lâm Tuệ đưa cho Lão Dương 200 đồng, Bác Hai thì đưa 1500 đồng cho . Hóa lúc 5 phần trăm hoa hồng là thu từ cả hai bên.

 

Lão Dương tuy xót tiền nhưng vẫn từ chối nhận của Bác Hai, hai vợ chồng già là nhà liệt sĩ, đáng kính trọng.

 

" chỉ cần 200 là ."

 

Bác Hai thu tay về cũng quyết đoán, nhưng vẫn đếm 500 đồng: "Nói thế nào cũng vất vả cho đó chạy ngược chạy xuôi giúp chúng ."

 

Lão Dương cầm tay 700 đồng, cho dù chia hơn một nửa thì cũng kiếm đậm ! Hai tháng việc cũng cái ăn!

 

"Cảm ơn bác!"

 

Trước khi chia tay, Lâm Tuệ tò mò hỏi: "Nếu là ở những nơi gần Hoàng thành hơn một chút, tứ hợp viện to như thế thì bao nhiêu tiền ạ?"

 

Lão Dương toét miệng : "Mấy căn nhà trong tay ở khu đó đều đang tranh chấp, ở bên trong chịu dọn , chủ nhà lấy mà bán cũng xong, nhà cửa sắp giày vò đến hỏng , dùng chút thủ đoạn, cũng với hai vị những chuyện vô dụng đó gì."

 

"Nếu mua một cái sân sạch sẽ, gọn gàng giống như cái , ít nhất cũng bảy tám vạn, nhiều thì mười mấy hai mươi vạn cũng ."

 

"Hít hà ——" Từ Đông Thăng cảm thấy đau răng.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Chẳng lẽ nhà cửa thật sự thể tăng tới mấy trăm vạn?

 

Lâm Tuệ lấy giấy bút , cho điện thoại trong thôn.

 

"Anh Dương, hiện tại chúng tiền, nếu căn nhà nào thích hợp thì gọi điện thông báo một tiếng, lúc đó tiền bạc dư dả."

 

Lão Dương nhận lấy tờ giấy: "Được thôi! Có nhà nhất định sẽ giữ cho hai vị!"

 

Hai tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng a!

 

Xách hành lý trở sân nhà, Lâm Tuệ nhảy phắt lên chồng, tay chân cùng sử dụng, hai chân kẹp chặt eo , cúi đầu hôn tới tấp, đó vùi đầu vai cổ hét lên điên cuồng.

 

"A a a a em vui quá mất! Chúng thế mà mua một căn nhà lớn ở Kinh Thị!"

 

Từ Đông Thăng ôm cô xoay vòng vòng, trái tim đập thình thịch ngừng: " ! Chúng nhà ở Kinh Thị ! Đây là nhà của chúng !"

 

Chuyện ai mà dám nghĩ tới chứ?!

 

Nhà họ Từ thế hệ qua thế hệ khác sống ở vùng nông thôn nhỏ bé xa xôi phía Nam, nơi mà thanh niên trí thức còn chẳng thèm đến, mà cũng ngày mua nhà ngay chân Thiên tử!

 

Nói thì đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói xanh !

 

Từ Đông Thăng ôm vợ gốc cây, lặng lẽ bình tâm một lát, đó hai đ.á.n.h nhanh thắng nhanh, lập tức khóa cổng lớn.

 

Nước máy và điện thì đợi tới tìm nối , kẻo trễ nải thời gian quá lâu.

 

Trong phòng chổi cùn giẻ rách đều đủ, còn giếng cổ, họ tự tay dọn dẹp một gian phòng, vui đến mức chuyện cũng nhanh hơn vài phần.

 

"Chúng cần ở nhà khách nữa, tiết kiệm tiền, lát nữa chúng ngoài dạo Bách hóa Đại lầu trong miệng Lão Dương xem , còn to hơn cả cái ở thành phố ."

 

"Được!"

 

Hai khỏi cửa một đoạn, thấy bên đường, đoán là đang đợi xe, họ cũng theo phía .

 

Chỉ chốc lát , bụi đất tung bay, một chiếc xe buýt dừng mặt họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-266-tro-nen-thoi-thuong-roi.html.]

 

Người bán vé xuống xe, giơ một tấm biển "Xe Vương Phủ Tỉnh".

 

Hai lên xe.

 

"Mua vé, mua vé nào!"

 

Trên xe chen , cũng may Từ Đông Thăng dù ở phương Bắc cũng coi là cao to, hai tay che chắn vợ ngực, để cô chiếc xe chạy lúc lúc dừng hất văng .

 

Nghe đồng chí bán vé báo trạm, họ xuống xe, cảm giác cả choáng váng hồ đồ.

 

"Thế còn chẳng bằng xe ba bánh, đó bí c.h.ế.t !"

 

Từ Đông Thăng đeo bình tông màu xanh quân đội, vặn nắp, đưa tới bên miệng cô: "Uống ngụm nước cho đỡ mệt."

 

Lâm Tuệ uống một ngụm nước, ngó xung quanh.

 

Từ Đông Thăng vặn nắp : "Chúng thôi."

 

"Khoan , chúng tóc !"

 

Lâm Tuệ xe chằm chằm mái tóc của cô nhân viên bán hàng lâu, mái tóc xoăn bồng bềnh, thật sự quá !

 

Từ khi đến đây, ánh mắt cô cứ đuổi theo những đẽ mà xoay vòng. Phụ nữ ăn mặc thời thượng đa phần đều mái tóc đen nhánh bóng mượt, uốn nhuộm xong càng thêm phong cách.

 

Vương Phủ Tỉnh Tứ Liên (bao gồm Hoa Tân, Lan T.ử La, Vân Thường, Tương Minh sáp nhập và chuyển đến từ Thượng Hải).

 

Hai bước "Tiệm cắt tóc Tứ Liên" to lớn, khách khứa đông đúc, đầu là những chiếc máy móc đen sì.

 

Rất nhiều đầu họ, hai theo bản năng chút căng thẳng, cũng may lập tức tới tiếp đãi.

 

Tầng một phục vụ khách nữ, khu vực phục vụ nam thì đặt ở tầng hai. Ghế cắt tóc nhập khẩu từ Nhật Bản, dầu gội đầu, còn dụng cụ cắt tóc cao cấp, bồn gội đầu độc lập, cái gì cũng cầu kỳ.

 

Không hề quá, Từ Đông Thăng lớn thế từng dùng nhiều khăn mặt đến thế, cửa lau mặt một cái, gội đầu hai cái, cạo mặt lấy cái khác.

 

Gương mặt trắng trẻo của từng hưởng thụ đãi ngộ như , giờ từ đầu xuống m.ô.n.g xuống chân đều chỉ dùng chung một cái khăn rách...

 

Vừa dạo bận quá, chạy xe đường dài tới đây, tóc tai, râu ria đều mọc lởm chởm. Ở đây tu sửa t.ử tế một phen, cảm giác sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều.

 

Lâm Tuệ cảm giác đỉnh đầu nóng lên, cổ cũng dám cử động dù chỉ một chút.

 

Đợi hai tiếng đồng hồ, bà vợ rực rỡ hẳn lên khiến Từ Đông Thăng quả thực dời mắt .

 

Lâm Tuệ cực ít khi xõa tóc, cô sờ sờ đuôi tóc uốn xoăn, chút ngượng ngùng: "Xấu lắm ?"

 

Thợ cắt tóc cũng một bên mỉm chằm chằm , phảng phất như một câu "", cây kéo sắc bén trong tay sẽ chĩa thẳng cái đầu ch.ó của ngay.

 

Từ Đông Thăng nuốt nước miếng: "Đẹp!"

 

Là thật sự , giống như du học về !

 

Hóa dùng cái máy đó thể uốn thành như thế !

 

"Vợ sẵn , nếu tô thêm chút son môi nữa, nhất định càng xinh hơn."

 

Từ Đông Thăng theo ánh mắt , một nửa quý cô đang uốn tóc bên cạnh đều kẻ mày tô son. Hình như vợ chỉ tô son ngày cưới, đó nào nữa.

 

Mua mua mua! Lát nữa mua ngay lập tức!

 

Hiệu quả như , phục vụ cũng chu đáo, lúc Từ Đông Thăng trả tiền cũng cảm thấy đau lòng.

 

Mặc dù ở trấn cạo trọc một mới 1 hào 8, ở đây thấp nhất cũng 8 hào, uốn tóc càng đắt, lên tới 2 đồng 2...

 

Hai khỏi cửa, nam thanh nữ tú, thu hút ánh của ít .

 

Lâm Tuệ bẻ đầu bên cạnh về phía : "Anh đường , cứ em gì?!"

 

"Đẹp mà!"

 

Lâm Tuệ đỏ mặt.

 

Thừa dịp ai chú ý, Từ Đông Thăng lén lút véo má cô.

 

Ban đầu cô còn thấy ngại ngùng, đó những thứ mới lạ phố, mắt xuể, liền chẳng còn tâm trí mà thẹn thùng nữa.

 

 

Loading...