Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 270: Tên trộm nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-12-19 11:28:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi tối đợi dỗ con ngủ say, Lâm Tuệ đeo từng chiếc vòng vàng lên tay chúng: "Hơi rộng một chút, lớn thêm hai tuổi nữa là ."
Đáng tiếc bây giờ thể cho đeo, khoe khoang sự giàu cho trẻ con. Dây chuyền vàng của chính cô cũng thể đeo ngoài, thêm cả nhẫn vàng nữa, trông cứ như nhà giàu mới nổi, dễ dòm ngó.
Thấy cô cứ con mãi chán, Từ Đông Thăng đưa tay ôm cô xuống: "Ngày mai tìm cái kéo cắt cái vòng bạc nhỏ của chúng nó , lên thành phố tìm thợ già giúp đ.á.n.h thành hình con giáp, đó tết thành cái lắc tay ."
"Cái đấy."
"Ngủ , vạ vật tàu lâu như , em mệt ?"
"Cũng tàm tạm."
Còn bảo mệt, dứt câu đến hai phút, cô ngủ say.
Từ Đông Thăng tháo vòng tay của các con cất , tắt đèn, "tách" một tiếng, căn phòng tối om.
Lúc ở tàu, mang theo quá nhiều đồ quý giá trong , họ cũng dám lơi lỏng cảnh giác, tinh thần quá căng thẳng.
Về đến nhà, giấc ngủ kéo dài đến tận khi mặt trời chiếu tới m.ô.n.g ngày hôm mới tỉnh, bọn trẻ chơi với ch.ó Sơn Oa trong sân hai hiệp .
Khang Khang lên ghế bật đài radio, cái loa nhỏ báo giờ.
An An lén lút đưa tay nhỏ sờ tủ lạnh, đột nhiên một đôi bàn tay to từ phía bế bổng lên.
"Tên trộm nhỏ ở thế , định dọn sạch kem trong tủ lạnh nhà hả?"
An An che miệng khanh khách: "Không trộm nhỏ, trộm nhỏ."
"Thế thì là trộm lớn."
Cuối tháng sáu trời quá nóng, Từ Đông Thăng chỉ mặc mỗi cái quần đùi. Hắn vuốt tóc An An sang hai bên, vẫy tay gọi hai thằng cu dậy, lượt cho đ.á.n.h răng rửa mặt.
Sau đó nhà quần áo: "Vợ ơi, cửa hàng xem nhé."
Lâm Tuệ trở , dang tay chân hình chữ Đại cho quạt thổi, mở mắt : "Anh , em ở nhà nghỉ ngơi."
Thấy cửa, Lâm Tuệ ngủ nữa, dậy dặn dò: "Nhớ mang kẹo và bánh trái qua cho Lương Thanh và chị họ nhé."
"Biết !"
Cô ngáp một cái, thấy các con đều ăn điểm tâm lót , cô lười, cũng chẳng buồn nấu bữa sáng, cứ đài.
An An chạy tới gục đùi cô, mặt dính đầy vụn bánh: "Mẹ ơi, chúng nhà bà ngoại ạ? Bố bảo sọt đường và bánh là để dành cho ông bà ngoại, cho chúng con động ."
Lâm Tuệ đưa tay kéo cái túi lục lọi, trừ phần lát nữa mang cho nhà Cẩu Tử, còn bốn gói: "Mai , đợi bố về chúng cùng về nhà bà ngoại ở một ngày."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Đi tìm cái chun buộc tóc con thích ."
An An quệt mồm, chạy nhà, lục hai cái vòng hoa nhỏ màu đỏ, là cho cô bé.
"Con cái ."
Lâm Tuệ nhận lấy: "Vậy hôm nay buộc hai cái b.í.m tóc nhỏ nhé."
Hồi bé tóc An An vàng mảnh, cô cắt , lớn hơn hai tuổi, dinh dưỡng mới bắt đầu đen và dày lên.
"Bố con cất sữa tươi hôm nay ? Không cất tủ lạnh là hỏng đấy."
"Cất ạ, để trong tủ lạnh ."
"Hôm nay con ăn vụng kem đấy?"
Người tí hon bộ dạng buồn bã, còn thở dài: "Không ăn ạ, bố bắt ."
"......"
Hôm nay Từ Đông Thăng cửa hàng kiểm kê chút hàng tồn, ngay cả việc hứa với cha già là xem nhẫn vàng cũng kịp .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-270-ten-trom-nho.html.]
Thừa dịp vụ mùa tới, nhà vợ một chuyến, đó lên thành phố kiểm kê, khi giao cửa hàng cho Cục Đá và Hoàng Vĩnh Minh cùng quản lý, một quản , một quản sổ sách, xem sai sót gì .
Đợi thu tiền về còn nhập hàng tiếp, bận tối tăm mặt mũi như con ...
Để tránh cái nắng gay gắt, 5 giờ sáng hai vợ chồng lôi bọn trẻ dậy xuất phát.
Lúc đến thị trấn gõ cửa nhà Hai Lâm, họ vẫn còn mơ màng ngủ.
"Chị Đào chị Mơ ơi, cho các chị ăn !" Khang Khang và Thường Thường mỗi đứa cầm một gói giấy nhét tay cặp song sinh.
Bé Lâm Quả còn quá nhỏ, chị Hai Lâm gửi về quê, cách một thời gian đón ở vài ngày, nếu thì trông xuể ba đứa trẻ con. Còn cặp song sinh hiện tại đang học lớp một ở thị trấn, ngày thường tan học còn thể phụ giúp bán hàng trong tiệm.
Hai cô bé ngạc nhiên vui sướng: "Cái gì đây?"
An An chỉ đống kẹo đủ màu sắc trong túi : "Ngon lắm đó!"
Chị dâu Hai đón họ , Lâm Tuệ lắc đầu: "Không chị dâu, lâu về nhà, sắp tới bận, bọn em giờ về quê một chuyến thăm cha ."
Anh Hai Lâm nghĩ nghĩ cũng : "Vậy hôm nay cũng về thăm nhà một chút."
Chị dâu Hai Lâm gật đầu: "Anh , tiện thể đón Quả Quả đây."
"Được."
Anh tự bắt xe về quê, đến lúc đó Từ Đông Thăng sẽ đón .
Ba em nhà Lâm Tuệ giờ ký ức về nhà bà ngoại ngày càng rõ ràng, từ xa thấy cái chấm đen nhỏ đang nhặt rau gốc cây quầy tạp hóa, liền lớn tiếng gọi: "Bà ngoại!"
"Bà ngoại ơi chúng cháu đến !"
Mẹ Lâm còn tưởng lãng tai, đầu , thấy tiếng xe máy tiên, đặt rổ rau xuống: "Có vợ chồng cái Tuệ về ?"
Cha Lâm đang mài gỗ mái hiên, cũng buông dụng cụ xuống, đón ngoài: " thấy tiếng !"
Khang Khang và Thường Thường như đang đua tiếp sức, hét toáng lên, con ch.ó ngang qua cũng giật : "Ông ngoại bà ngoại chúng cháu về !"
"Ừ, , quá!"
Từ Đông Thăng dừng , hai chân chống xe, để A Tuệ và con xuống .
Mẹ Lâm ôm lấy cháu: "Chậm thôi, chậm thôi."
Lâm Tuệ hỏi: "Anh Cả chị Cả lên núi ạ?"
"Ừ, dạo mưa một chút, chị con lên xem cây cối thế nào."
Lâm Chí học, Lâm Quả tối qua quấy, giờ vẫn ngủ dậy.
Từ Đông Thăng dắt xe trong lán, để bên ngoài sợ bọn trẻ nghịch ngợm đổ xe đè .
Hắn xách đồ đặt lên bàn, đó lên núi tìm vợ.
Buổi trưa, cả nhà náo nhiệt gà ăn cơm, hỏi han tình hình ở Kinh Thị, ai nấy đều đặc biệt hứng thú.
Chiếc nhẫn vàng tay hai đặc biệt bắt mắt, Lâm chút lo lắng: "Bây giờ thật sự bắt ?"
"Thật sự bắt , đến ngân hàng còn đang bán mà."
"Vậy chẳng là thể thoải mái đeo các loại trang sức ?"
Lâm Tuệ : "Anh Cả Hai tháng nào cũng nhập hàng, cũng là từng trải sự đời, chúng tìm thời gian, cả đại gia đình du lịch, cũng vui lắm đấy."
Mẹ Lâm giật : "Bây giờ cũng cần thư giới thiệu ?"
"Chỉ cần tiền, phần lớn các nơi đều thể ạ."
Từ Đông Thăng ăn miếng cơm, đó hỏi chuyện ăn trong tiệm của họ thế nào.