Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 355: Lời đồn đại

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:02:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Bọn họ thực sự lấy hết tiền đền bù giải tỏa mua xe ?"

 

"Chứ còn nữa! Bà ông Từ , xe lái về tận thôn, mới coong. Chậc chậc chậc —— đầu tiên trong thôn xe đấy!"

 

Những tin vỗ đùi đen đét, tính toán thất bại, thế là bộ mặt nịnh nọt đó đổi.

 

"Phát tài lớn thì thèm để ý đến bà con nghèo nữa! Cũng xem hồi xưa thế nào, còn lôi chúng mối khắp nơi đấy! Hồi đó nhà ai trong thôn con gái cũng chẳng thèm gả cho."

 

" đấy, phất lên là quên sạch chuyện xưa."

 

"Bọn nhà giàu một lũ keo kiệt, thấy họ hàng gặp nạn cũng chẳng chịu giúp một tay, phi! Kiệt sỉ!"

 

Cha Từ thấy mấy lời ong tiếng ve , tức giận c.h.ử.i ầm lên.

 

Từ Đông Thăng gặp đủ loại nên ngược chẳng giận chút nào, nhưng cũng chọn lúc đông nhất bữa tối, gốc cây đa ở ủy ban thôn.

 

Không khí vốn đang náo nhiệt, tới liền trở nên im bặt.

 

Vẫn mặt dày chào hỏi , Từ Đông Thăng chẳng nể nang gì, bản tính vốn thế, chẳng qua một hai năm nay ăn mới chịu năng khéo léo một chút.

 

Hiện tại ở đây, cũng chẳng cần cố kỵ gì.

 

"Tiền của tiêu thế nào còn sắc mặt khác ?"

 

" thì quên hồi xưa thế nào , thấy các mới là quên đấy." Hắn lạnh một tiếng, "Lúc phất, các ai nấy đều tránh xa tít. Sao đợi tiền sấn bảo để ý đến bà con nghèo?"

 

"Trong lòng mỗi tự cân nhắc, chẳng qua là rõ mà giả hồ đồ thôi. Các chỉ là chiếm tiện nghi, nhất định sướng cái mồm cũng , dù các cũng chẳng việc gì , rảnh rỗi quá chỉ lời chua ngoa lưng khác thôi, cũng hiểu mà."

 

Mọi sắc mặt khác , lưng thì hăng say, mặt thì đến cái rắm cũng dám thả.

 

Mẹ Từ đùng đùng nổi giận, hai tay chống nạnh, nước bọt sắp phun cả .

 

"Chúng kiếm tiền bằng chính đôi tay sạch sẽ của , chọc mắt ai mà đỏ thế? Ngày nào cũng ăn cháo mà uống giấm , lời chua đến mức cách mười dặm cũng ngửi thấy!"

 

"Có chính là thấy nhà chúng sống , suốt ngày đ.â.m chọc lưng."

 

" thấy trong đám thế mà còn lão tam nhà cứu khỏi ổ cướp, còn nhiều lão tam nhà thu mua rau củ, các chịu ơn lão tam nhà , đỡ thì thôi, còn hùa theo đổ thêm dầu lửa! Lời cảm ơn khen ngợi trộn với phân hết hả?! Cũng sợ già c.h.ế.t xuống địa ngục cắt lưỡi!"

 

lời khó , chột đỏ mặt, đầu cũng dám ngẩng lên, chỉ sợ chạm mắt, lén lút vòng về nhà.

 

Thím Vương cũng tức giận, bà hùa theo bên cạnh: "Hiện tại rau nhà chúng bán phần lớn là bán cho cửa hàng của học trò lão tam, bọn họ, chút rau đó của các bán một xu cũng chẳng kiếm ! Thế mà còn khua môi múa mép lưng, thấy mấy rảnh rỗi sinh nông nổi đó cũng đừng mang rau đến nữa, thu của nhà các !"

 

Lập tức ngớ , liên tục xin cầu tình, chỉ là lúc buôn chuyện thích hùa theo vài câu, cũng thực sự ý gì.

 

Lời đồn đại của trong thôn lúc nào cũng là " ý gì, chỉ vài câu thôi mà, mất miếng thịt nào ", roi quất lên thì đau, lúc động đến lợi ích của thì cái gì cũng dễ .

 

Từ Đông Thăng mắng trả , tỏ rõ thái độ của xong thì mặc kệ chuyện đó, quản cũng chẳng quản .

 

Nói trở , ngày Lâm Hoành về nhà, quả thực là oai phong lẫm liệt.

 

Anh vợ hai chất một đống lớn hàng Tết mua sọt, treo hai bên xe máy. Cứ như , năm nay họ về thôn, gánh nặng vai nhẹ bao nhiêu.

 

Có chiếc xe máy đúng là tiện hơn nhiều. Anh mua một chiếc xe đạp cũ cho nhà dùng hàng ngày, nhưng giờ bản chán xe đạp , tốc độ quá chậm, đồ mang cũng ít.

 

Vốn dĩ chỉ định để Lâm Quả một ghế theo về thôn, nhưng hai chị em Quả Đào Quả Mơ chịu, nhất quyết đòi xe máy một .

 

Thế là Lâm Hoành cố gắng dịch lên phía , nhường nửa cái m.ô.n.g chỗ cho Lâm Quả, hai chị em ôm ghế .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-355-loi-don-dai.html.]

 

May mà là mùa đông, xe máy đường gió thổi cũng thấy lạnh nóng.

 

Đường núi về thôn gập ghềnh hơn, đoạn còn hiểm trở, Lâm Hoành nơm nớp lo sợ suốt dọc đường, khi về đến nhà, trán vã đầy mồ hôi.

 

Ba chị em chẳng hiểu tâm lý của , vui mừng như trúng giải thưởng lớn.

 

Cha Lâm tiếng xe máy, đều chạy đón, ngờ con gái con rể.

 

"Sao là con ? Anh chị con ?"

 

Lâm Hoành bảo họ dỡ đồ xuống .

 

"Anh rể mua xe , con liền cầu xin cho mượn xe máy lái về, tiện hơn."

 

Thấy cha trừng mắt, vội bổ sung: "Con mua mấy thùng xăng , dùng xe chùa ."

 

"Thế cũng thể thống gì, mau dắt xe máy trong lều , kẻo lát nữa trẻ con đông quá, hỏng mất."

 

Trong dịp Tết, quầy tạp hóa nhà họ từ sáng đến tối đều trẻ con đến chơi. Cũng nhiều thích ghé đây sưởi ấm tán gẫu, đông tay chân táy máy, lơ là một chút, khi chúng xì lốp xe cho.

 

"Vâng." Lâm Hoành dắt xe chầm chậm trong, nháy mắt với Lâm Chí đang tiếc nuối bên cạnh: "Hôm nào chở cháu."

 

Cậu bé lúc mới vui lên.

 

Anh cả Lâm sốt ruột chịu , ba câu hỏi liên tiếp ập tới: "Vừa nãy chú bảo nhà rể mua xe ? Mua ở ? Bao nhiêu tiền? Có đắt ?"

 

"Ôi dào, chắc chắn là đắt , nghĩ cũng cần nghĩ. Mùng hai Tết chị về, chắc chắn sẽ lái xe về, lúc đó hẵng hỏi."

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Anh cả Lâm nghĩ cũng , dứt khoát thu tâm tư, xách xô nước, lấy khăn lau tỉ mỉ chiếc xe máy từ xuống một lượt.

 

Mùng hai Tết, Từ Hồng Mai đưa chồng con về nhà đẻ, tay xách nách mang, còn nhiều hơn cả quà mặt hồi mới cưới.

 

Cũng thật khéo, lúc lướt qua xe của Từ Đông Thăng.

 

Cửa sổ xe đóng, đầu, chạm mắt với Vương Có Thừa, đó bình tĩnh đường phía .

 

Gia đình ba bụi đường cuốn lên phủ đầy mặt.

 

"Này, là lão tam mua xe á?" Từ Hồng Mai thể tin nổi.

 

Vương Có Thừa ngoặt tay lái, đẩy xe cho Từ Hồng Mai, đó đuổi theo, gào lên phía : "Lão tam, lão tam ——"

 

Tốc độ xe nhanh, họ thể thấy cửa kính xe từ từ nâng lên, rõ ràng trong xe thấy tiếng gọi, những dừng mà còn lái nhanh hơn.

 

Vương Tuyết hổ vô cùng, cô phủi bụi đầu, nãy chạm mắt với cô em họ nhỏ, đối phương trong xe, mặc chiếc váy nhung đỏ tươi, kẹp tóc đầu tinh xảo xinh , giống như búp bê Tây Dương trong thành phố .

 

Nhìn , rõ ràng mới là trẻ thành phố, giờ chật vật thế , mặt mũi lấm lem tro bụi.

 

"Phì phì phì!" Vương Có Thừa nhổ bụi khỏi miệng, thấy thực sự đuổi kịp, đầu tiếp tục trong thôn.

 

Đi một đoạn, về thành phố.

 

Người trong thôn đang bàn tán cái gì thế? Lão tam tiêu hết tiền đền bù giải tỏa á?

 

Hắn còn kịp mở miệng, tiêu hết ?!

 

 

Loading...