Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 362: Tiền không mua nổi nhà

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:03:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Con vẫn định về Bắc Kinh ?"

 

Liền Thanh dựa lưng ghế, thuận tay cầm lấy nắp chén lên ngửi ngửi, vẫn là loại hảo hạng như khi. Giọng điệu còn gay gắt như , ôn hòa đáp: "Bọn con sống ở phương Nam ."

 

Cha Liền ở vị trí cao lâu, khí chất sát phạt quyết đoán thời trẻ lắng đọng qua năm tháng, ông kiên nhẫn mở lời nữa.

 

"Cho dù con về, cũng để Tiểu Kình về, chỉ ở đây thằng bé mới hưởng nền giáo d.ụ.c nhất."

 

"Mẹ thằng bé là giáo viên, về phương diện dạy dỗ con cái cha cần lo lắng, thằng bé hiện tại trưởng thành ."

 

Cha Liền hừ lạnh một tiếng: "Cha vợ con , nhưng tất cả cơ ngơi của nhà họ Liền đều là của nó, nó thích ứng với phận từ nhỏ, những mối quan hệ xã giao đều cần nó gánh vác."

 

"Hơn nữa cha Tiểu Kình , nó hiện tại chỉ học ở trường tiểu học công lập bình thường, ngoài cái đó thì chẳng gì cả?"

 

Động tác của Liền Thanh gọn gàng, mặt đổi sắc gạt bọt , lời thốt khiến tức ách.

 

"Nó hiện tại bạn bè cùng học đá bóng, còn học nấu cơm, nấu ngon hơn cả cơm nó nấu."

 

"Con bớt mấy chuyện tầm phào đó , con cha đến mấy thứ đó! Đá bóng cái gì, xuống bếp cái gì, các con đang lỡ dở thằng bé đấy!"

 

Đặc biệt Liên Kình là đứa thông minh nhất trong lứa cháu chắt , giống hệt Liền Thanh hồi nhỏ. Ông bà Liền xót cháu, càng cháu "chịu khổ ở bên ngoài".

 

Cha Liền đến cuối cùng, vẻ mặt đầy đau xót, kìm đập tay xuống bàn, tiếng động lớn đến mức tầng một cũng thấy.

 

Liên Kình đang ghế sofa chau mày, theo bản năng về hướng thư phòng tầng hai. Đáng tiếc thư phòng ở góc khuất, che khuất, âm thanh rõ nữa.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Mẹ Liền bên cạnh, trấn an bé: "Không , ông nội cháu chỉ đang chuyện với ba cháu thôi."

 

Liên Kình mỉm : "Vâng, cháu ạ. Bà nội, cháu tìm ."

 

Mẹ Liền khựng một chút, gật đầu: "Đi ."

 

Liên Kình ngoan ngoãn chúc bà nội ngủ ngon, đó lên tầng hai, khóe mắt liếc qua cánh cửa đóng chặt , tiếng răn dạy của ông nội lọt qua khe cửa.

 

Bước chân dừng , cuối hành lang ngược hướng với thư phòng mới là phòng của ba . Bên đó ánh sáng , mở cửa sổ thể thấy muôn hoa khoe sắc trong vườn, thích.

 

Mẹ Liền bóng lưng đứa cháu, càng càng thấy giống con trai hồi nhỏ, trong mắt tràn đầy yêu thương.

 

Một phụ nữ trung niên tới phía bà, nhẹ nhàng bóp vai cho Liền, nhỏ: "Em trai vẫn chịu về ạ?"

 

Mẹ Liền thở dài một tiếng, ý tứ cần cũng rõ.

 

Chị cả nhà họ Liền, Liền Hâm giọng điệu đầy bất mãn: "Chắc chắn là do Triệu Tình , con bảo đàn bà đó chỉ lỡ dở tiền đồ của em trai, giờ đến cả cháu trai cũng lỡ dở, đây chính là liên quan đến tương lai nhà họ Liền chúng ..."

 

"Được , ít thôi, để thấy thì ." Mẹ Liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay con gái lớn, bảo cô chú ý lời ăn tiếng .

 

"Con đưa Tiểu Ý về nhà , trời tối ."

 

"Không , Đồng Dư sẽ đến đón con con, nếu đến thì con con ngủ đây một đêm, con còn đang lo thời gian tâm sự với đây ."

 

Cô con gái 16 tuổi Đồng Liên Ý " tuổi" của còn nũng với bà ngoại, nổi cả da gà.

 

Mẹ Liền tuy vẫn chiều chuộng con gái, nhưng bà đồng hồ tường: "Cha con và em trai chắc sắp chuyện xong , nhất đừng đụng mặt ."

 

Trước đây vì chuyện của Triệu Tình, hai chị em cạch mặt , dù bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng Liền Thanh vẫn còn khúc mắc, ngày thường cũng chẳng gặp mặt chị gái.

 

Sắc mặt Liền Hâm cứng đờ, đó giả vờ như chuyện gì: "Được , Tiểu Ý gọi điện cho ba con, bảo ba lái xe đến đón chúng ."

 

Đồng Liên Ý thực hai con bộ hơn mười phút là về đến nơi, ba công việc bận rộn, cần phiền ông . cô bé quá đỏng đảnh, sợ là bộ mười phút cũng lười, thôi thì cứ gọi đến đón .

 

Liên Kình dọc hành lang tầng hai đến cuối đường, nhẹ nhàng gõ cửa.

 

Nghe thấy tiếng trả lời, bé mở cửa , quả nhiên đang bên cửa sổ, nhưng giờ trời tối, bà ngắm hoa mà là đang ngắm trăng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-362-tien-khong-mua-noi-nha.html.]

Nghe tiếng mở cửa, bà đầu , vẫy tay với con trai, nụ rạng rỡ, giống như đang buồn bã.

 

"Tiểu Kình đây, hôm nay trăng tròn và sáng lắm, giống như cái bánh nướng lớn ."

 

Bước chân Liên Kình khựng , chút bất lực, cảm xúc nãy đều câu của đ.á.n.h tan.

 

Cậu bé tới, dựa : "Ánh trăng ở nhà giống thế ?"

 

Nghe nhạc hiệu đoán chương trình, con do đẻ , ý gì: "Đương nhiên là giống , con nhớ mấy bạn nhỏ ?"

 

Liên Kình gì, ông bà ngoại bé đều qua đời, quan hệ với nhà mợ cũng bình thường, năm nào Tết cũng về nhà ông bà nội ăn Tết.

 

Ông bà nội thật lòng thương yêu , nhưng cảm thấy bên đều thực lòng thích . Hơn nữa họ hàng cùng trang lứa bên phần lớn lớn tuổi hơn , nhưng năng việc luôn cách, đầy vẻ lấy lòng, thích những họ hàng như , ứng phó mệt.

 

Triệu Tình xoa đầu con trai: "Vậy mai chúng về nhà nhé?"

 

"Vâng ạ."

 

Liên Kình ở xa tận Bắc Kinh nhớ nhung các bạn nhỏ, nhưng các bạn nhỏ của thì bận đến mức chẳng thời gian mà nhớ .

 

Lúc ở trong thôn thì ngày nào cũng tìm phân trâu khô để đốt pháo, hoặc là trèo đèo lội suối, đợi về thành phố thì bắt đầu bài tập giao, mỗi ngày một bài nhật ký.

 

Vất vả lắm mới đợi một ngày nghỉ, tham dự tiệc tân gia của nhà Đến Đến và Nhạc Nhạc.

 

Lâm Tuệ hỏi nhiều về chuyện của Cẩu T.ử và gia đình, dù mục đích của Hoàng Thục Hoa đạt , trông tâm trạng cô cũng vui vẻ.

 

mượn Lâm Tuệ 2000 đồng, thuận lợi mua cho em gái một cửa hàng nhỏ hơn hai mươi mét vuông ngay cổng một trường học, giá lên tới 3500 đồng, đây là kết quả cô mặc cả gãy lưỡi.

 

Có thể tưởng tượng vài năm nữa giá cửa hàng sẽ cao đến mức công ăn lương bình thường dám mơ tới.

 

Vì thế, cô cho thuê nữa, thu hồi vốn quá chậm, chi bằng trực tiếp thuê hai trông cửa hàng bán quần áo, mỗi tháng trừ tiền thuê , kiếm hai trăm đồng cũng khá, học phí của em gái cũng cần lo.

 

Vì bề nhà Cẩu T.ử đến, vợ chồng Đoan Chính cũng định về quê mời nhà, cho nên là tiệc tân gia hợp tác của hai nhà, thực cũng chỉ là mấy gia đình quen ăn với bữa cơm mà thôi.

 

À, còn thêm hai em vợ của Lâm Tuệ đến xem xe, càng thêm náo nhiệt.

 

Lâm Hoành khi sự đồng ý, chạy khắp tòa nhà từ xuống một lượt, trong lòng nghĩ gì, mặt phấn khích.

 

Đợi ăn cơm xong, lặng lẽ kéo chị ba chuyện.

 

"Em hỏi Chu , mua mảnh đất và xây nhà lầu mới tổng cộng tốn gần 4000 đồng. Em thấy quá hời! Em từng ở nhà hai trấn , thấy nhỏ. Xây một tòa nhà lầu cao cao như họ thế , mỗi tầng để hai phòng, vẫn rộng rãi, ở cũng thoải mái."

 

"Cho nên?" Lâm Tuệ hỏi.

 

Cậu nuốt nước miếng, giọng càng nhỏ hơn: "Chị ba, em thể mượn chị 2000 đồng, khoanh vùng mảnh đất bên trái nhà Chu , đợi em nghiệp tự kiếm tiền sẽ trả chị, đó xây nhà lầu đón cha đây."

 

Lâm Tuệ nhướng mày, còn đất sẽ tăng giá, khoanh đất ? Cũng thông minh đấy.

 

"Chẳng bảo mua xe máy ?"

 

Lâm Hoành nhíu mày, xót của tiếc nuối: "Thôi bỏ ạ, xe máy để hãy . Em mà thèm quá thì đến tìm rể mượn tạm."

 

"Thế đợi mua nhà ở thương mại nữa ?"

 

Lâm Hoành lắc đầu: "Nhà ở thương mại thì thật, nhưng mà đắt quá, còn chật, mỗi hai ba phòng, đủ chỗ ở. Giống nhà lầu của Chu, thể nhiều phòng, thư phòng thì , thậm chí dùng kho thóc cũng ."

 

Lâm Tuệ , đến kho thóc cũng nghĩ .

 

"Mượn tiền cho thì , nhưng đất bên cạnh nhà Chu giờ 2000 đồng khoanh nổi ."

 

Lâm Hoành há hốc mồm: "Tăng, tăng giá ạ? Tăng bao nhiêu thế chị?"

 

Theo thấy, 2000 đồng là đắt lắm , đủ xây hai tòa nhà lầu to đùng ở quê .

 

 

Loading...