Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 371: Sau này đừng đến nhà chúng tôi nữa

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:03:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liên Kình đưa hai cây hoa lan đang nâng niu tay cho Triệu Tình: "Mẹ ơi, đây là hoa lan nhà dì Lâm đấy, dì đ.á.n.h nhiều lắm về trồng trong sân. Con thấy nên xin dì hai cây tặng ."

 

Triệu Tình ngạc nhiên vui mừng, nhận lấy: "Chúng cũng trồng ở trong sân nhé, nở hoa chắc chắn sẽ ."

 

Cậu bé từ trong vali của lôi một vật hình trụ bằng tre, đưa cho Liền Thanh: "Ba ơi, cái là ông Từ tự đan đấy, ông bảo thể dùng để đựng bút. Ông dùng giấy nhám mài mãi, dằm tre đều mài nhẵn , sẽ đứt tay ạ."

 

Chị cả nhà họ Liền khẩy một tiếng: "Tiểu Kình, bút mực nhà chúng dùng đều là loại cầu kỳ, thứ đồ thể..."

 

Liền Thanh liếc mắt qua, cô liền im bặt.

 

"Được , ba sẽ mang đến bệnh viện dùng, khéo đang thiếu một cái."

 

Trên tay Liên Kình còn ôm một quả cầu bằng mây tre đan, vẻ mặt phấn khích: "Đây là quả bóng ông Từ tặng con đấy ạ!"

 

Mẹ Liền kéo cháu trai , kiểm tra từ xuống một lượt: "Đừng quan tâm mấy món quà đó nữa, để bà xem nào, gáy cháu nắng cháy da ? Đỏ ửng cả lên thế . Còn trán nữa, cái gì quệt vết xước thế ?"

 

Liên Kình vội vàng giải thích: "Đều là vết thương nhỏ thôi ạ, bà, bà đừng lo."

 

"Sao thể lo chứ!" Mẹ Liền đau lòng c.h.ế.t.

 

Triệu Tình qua, đúng là chẳng gì to tát, trẻ con nhà ai mà chẳng va đập sứt sát, đến vết thương nhỏ cũng chẳng tính là gì, ngủ một giấc là lành, thế là cô tìm dì giúp việc để trồng hoa.

 

Thấy , lửa giận của Liền càng bùng lên dữ dội. Từng một, đều chẳng quan tâm đến đứa trẻ!

 

Trời nắng nóng, Liền Thanh sợ già cảm nắng: "Mẹ một lát , con bảo dì giúp việc nấu bát canh giải nhiệt."

 

Mẹ Liền chẳng thèm lấy một cái, trong mắt chỉ cháu đích tôn, nắm tay bé lải nhải ngừng. Liên Kình chút chịu nổi, bèn về phòng quần áo, Liền thuận thế bảo lên xem phòng của .

 

Liền Hâm theo lên, chờ ở tầng một. Đôi mắt đảo quanh ngó căn nhà, tuy nhỏ nhưng bài trí cũng tạm .

 

Lúc , An An từ bên ngoài chạy , thấy lạ mặt quen , cô bé dừng bước.

 

Cô bé định chào hỏi thì đối phương tỏ vẻ ghét bỏ đuổi cô bé ngoài.

 

"Này , cháu là con nhà ai đấy? Sao chạy lung tung xông nhà khác thế, chẳng chút lễ phép nào cả!"

 

Liền Hâm quét mắt cô bé từ xuống , quần áo chỉ cũ mà còn dính đầy màu vẽ đủ loại, trông thật lôi thôi lếch thếch! Quan trọng nhất là chân còn dính bùn, móng tay đen sì!

 

nhíu chặt mày, sa sầm mặt: "Cháu xem, giày dính đầy bùn đất nhà, bẩn hết sàn nhà chúng , mau ngoài!"

 

An An ngớ , cô bé cúi đầu , nãy để ý, đúng là mang theo bùn đất thật, cô bé cúi đầu xin : "Cháu xin cô, cháu cố ý ạ."

 

Liền Hâm thấy cô bé vẫn , trực tiếp đưa tay đẩy, dường như sợ bẩn tay nên chỉ dùng hai ngón tay chọc cô bé: "Cái con bé mãi thế hả, mau ngoài."

 

Liên Kình xong quần áo xuống lầu, thấy cảnh liền chạy thẳng xuống che chắn An An lưng: "Cô, đây là bạn của cháu, cô đừng đuổi bạn ."

 

"Cháu ở đây mà kết bạn với loại ?" Liền Hâm cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

 

dường như bừng tỉnh đại ngộ, đầu với Liền xuống: "Thảo nào lúc Tiểu Kình về đen gầy nhiều thế, hóa là chơi bời lêu lổng với đám nhà quê nên mới chịu về Bắc Kinh đây mà."

 

Mẹ Liền tới gần, trừng mắt con gái một cái, ăn hàm hồ.

 

gì, chỉ cô bé mặt từ xuống , giọng điệu hòa hoãn hơn: "Bạn nhỏ , Tiểu Kình nhà bà còn nhiều việc bận, rảnh chơi với cháu , cháu về nhà , đừng tới nữa."

 

"Bà nội!" Liên Kình tức giận tột độ, nhưng thể vô lễ với bề .

 

"Vâng, cháu cũng bận, rảnh chơi với ." An An tức đến đỏ mặt, bỏ .

 

Liên Kình đưa tay định kéo cô bé để xin , nhưng hất .

 

Lâm Tuệ ở nhà trộn xong một chậu mì lạnh, thấy An An đùng đùng nổi giận chạy về, còn đóng sầm cổng viện .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-371-sau-nay-dung-den-nha-chung-toi-nua.html.]

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Cô ngạc nhiên: "Sao thế con?"

 

"Sau chúng bao giờ sang nhà Liên Kình nữa!"

 

An An uất ức kể chuyện nhà họ Liền ghét bỏ . Khang Khang xong, ném phăng cái cuốc nhỏ đang dùng trồng hoa , xắn tay áo lên định đ.á.n.h .

 

Lâm Tuệ túm lấy cổ áo bé: "Con định gì? Là nhà họ Liền , chứ Liên Kình , con định đ.á.n.h lớn ?"

 

Khang Khang tức giận: "Vậy cũng cho đến nhà nữa!"

 

Thường Thường trực tiếp cài then cổng viện : "Hôm nay phần mì lạnh cho !"

 

Bên nhà họ Liền, Liên Kình cũng hất tay bà nội , chạy bếp tìm ba phân bua.

 

"Cô và bà nội thật vô lý, đuổi bạn của con !"

 

Triệu Tình nhíu mày, hành xử độc đoán như thì cô càng thể để con trai về cùng họ.

 

"Lát nữa con sang xin An An đàng hoàng nhé."

 

"Vâng ạ!"

 

Liền Thanh cũng cảm thấy , sắc mặt lắm: "Mẹ, đừng can thiệp chuyện kết bạn của thằng bé."

 

Liền Hâm mồm mép tép nhảy, khinh thường : "Hai cứ để con kết bạn với loại như thế ?"

 

Hôm nay là đầu tiên Triệu Tình lên tiếng với cô , giọng điệu : "Chị cũng về , nhà chào đón chị, cũng chung bàn ăn cơm với chị."

 

Mẹ chồng cô thể ở đây, nhưng Liền Hâm đừng hòng mơ tưởng ở . Để cô cửa là cô rộng lượng lắm .

 

Liền Hâm bật dậy khỏi ghế sofa, còn định chỉ trích cô giáo dục, dám vô lễ với chị chồng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô, sự tự tin liền bay biến.

 

kéo cánh tay Liền: "Mẹ, xem vợ thằng Thanh kìa..."

 

Mẹ Liền tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng Triệu Tình thực sự tức giận, vỗ vỗ tay con gái trấn an: "Con về nhà khách nghỉ ngơi ."

 

Liền Hâm ngờ lặn lội đường xa đến đây hắt hủi thế , đùng đùng bỏ .

 

Dì giúp việc chuẩn xong cơm nước, mời ông bà chủ bàn. Mẹ Liền nhắc chuyện bạn bè nữa, chỉ quan tâm hỏi han việc học hành của cháu.

 

Triệu Tình cũng khó dễ thêm, lặng lẽ ăn xong bữa cơm, chuẩn sẵn hoa quả cho con trai, bảo bé ăn xong thì sang xin bạn.

 

Liên Kình trong lòng sốt ruột, nhưng cũng chỉ thể ngoan ngoãn ứng phó với bà nội, đợi bà ngủ trưa mới chạy sang nhà họ Từ, ngờ ăn bế môn canh (cửa đóng then cài).

 

Thường Thường cánh cửa hét vọng : "Nhà bắt nạt em gái tớ, cho sang đây nữa!"

 

Liên Kình buồn bã: "Là bà nội và cô tớ đúng, tớ mặt họ xin !"

 

Khang Khang hừ mạnh một tiếng: "Cậu thiếu gia nhà , đừng đến nữa, nhà bọn tớ bẩn lắm!"

 

Lâm Tuệ tới, nhẹ nhàng vỗ đầu hai con trai: "Được , cũng của Tiểu Kình, bên ngoài trời nóng, các con cứ để bạn chuyện ."

 

"Vâng." Thường Thường hậm hực mở cổng, liếc xéo bé: "Cậu đến gì?"

 

Liên Kình mím chặt môi, bưng đĩa hoa quả: "Tớ mang hoa quả sang cho các ăn."

 

Thường Thường đĩa dưa hấu và dưa lê còn đọng nước, hình như mới lấy từ tủ lạnh . Cậu bé hít hít mũi, ngửi thấy mùi ngọt, l.i.ế.m môi.

 

Quay đầu , thấy An An thò đầu khỏi phòng rụt .

 

 

Loading...