Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 373: Hai vợ chồng già lại ra đi (lên thành phố)
Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:04:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai vợ chồng già đeo chiếc tay nải cũ nát, đóng cửa quầy tạp hóa .
"Đừng đóng kỹ quá, lát nữa chúng thì bảo thằng Quốc Hoa sang trông."
"Lão Từ, bà Từ, hai ông bà định đấy?"
Thím Vương đang quét rác cửa, thấy hai vợ chồng già ăn mặc chỉnh tề như sắp xa thì tò mò hỏi.
Họ hàng thích đều ở mấy thôn quanh đây, thăm họ hàng thì cần gì mang theo quần áo.
À, còn một đứa con trai thứ ba thành phố.
Quả nhiên, Từ : "Chúng đưa lương thực cho thằng ba, lương thực trong quán đủ."
Nói đến cùng vẫn là do buôn bán quá, lương thực tiêu thụ nhanh quá.
Cửa hàng bên huyện thành thì mua lương thực của hai ông bà, còn lương thực thu hoạch từ ruộng nhà lão tam thì cung cấp cho cửa hàng thành phố.
Lần Lâm Tuệ về thôn chỉ mang lương thực cũ còn , lương thực mới phơi xong hai hôm nay thôi.
Thím Vương ghen tị, bà còn thành phố bao giờ, mà hai ông bà mấy .
"Ông bà bằng gì? Ngồi ô tô tàu hỏa? Nhiều lương thực thế , mang kiểu gì?"
"Thuê xe ba bánh của em thông gia, chở chúng , một chuyến chở khối đồ."
Thím Vương cũng hai của Lâm Tuệ dùng xe ba bánh điện chở khách, thỉnh thoảng cũng giúp chở hàng.
Nhắc đến chuyện , bà bỏ cái chổi xuống: "Con trai bảo chiếc xe ba bánh đó lắm, cũng định sang hỏi thăm, nếu giá cả hợp lý, nhà cũng c.ắ.n răng mua một chiếc. Chứ cả nhà già trẻ thức khuya dậy sớm đạp xe ba bánh, mấy năm , đen gầy, mà xót ruột."
Mẹ Từ trò chuyện với bà : " đấy, thể keo kiệt , vì tiết kiệm tiền mà để mệt hỏng thì đáng. Đến lúc đó bỏ tiền t.h.u.ố.c thang bồi bổ, thế chẳng là buôn bán lỗ vốn ?"
Mấy lời đều là học từ lão tam mà . Đặt , Từ còn chẳng thèm , móc tiền từ túi bà á, mơ .
Hiện tại mỗi năm ông bà đều ba em con trai biếu tiền, quầy tạp hóa cũng kiếm tiền. Túi tiền hai vợ chồng già rủng rỉnh, dần dần cũng bắt đầu học cách hưởng thụ.
Anh hai Lâm cũng đến đầu thôn, cha Từ lấy chìa khóa mở cổng viện, lương thực đóng bao từ hôm .
Mấy hợp sức khiêng lên xe.
Thím Vương thì cẩn thận sờ soạng chiếc xe ba bánh điện, hỏi em thông gia về tình hình chiếc xe.
Anh hai Lâm trả hết tiền mượn em gái út, đó kìm liền lắp cái mái che bằng tôn.
Lắp cái mái , xe càng đông hơn, mùa hè thì mát mẻ, mà trời mưa thì nhận cuốc xe còn nhiều gấp đôi .
Thím Vương cả xe lẫn mái che tốn tới 6000 đồng thì kêu trời, tiền đó đủ xây mấy tòa nhà lầu to.
Ở nhà thu mua rau củ bán , đều là buôn bán nhỏ lẻ kiếm vài xu vài hào, một lúc bỏ mấy ngàn đồng, chẳng khác gì cắt thịt xẻo tim.
Hôm nay chỉ chở lương thực, hai Lâm tháo hai hàng ghế dài hai bên , chỉ để hai cái ghế gỗ nhỏ.
Đỡ hai ông bà lên xe vững vàng, họ bắt đầu xuất phát.
Từ Quốc Hoa ông bà nội biến thành chấm đen nhỏ xíu, tuy bé cũng . những khác đều đến quán việc, bé chắc chắn thể chơi .
Chỉ cần nghĩ đến việc trong thời gian ông bà vắng nhà, quầy tạp hóa do cai quản, tiền bán chia cho một nửa, tâm trạng liền vui sướng!
Ha ha ha Từ Quốc Hoa sắp thành tiểu bá vương quầy tạp hóa !
Cha Từ xe ba bánh cũng thấy khó chịu. Tiếng xe ồn ào, cộng thêm gió thổi, họ chuyện phía hai Lâm rõ, dứt khoát im lặng tập trung lái xe.
Cha Từ vuốt ve lan can thành xe: "Xe thật, giống như cái xe tải nhỏ . Bao giờ thằng cả thằng hai cũng mua một chiếc thì , chở bọn trẻ con quán cũng tiện."
Một chiếc xe đạp chở hết nhiều như , ở thị trấn còn thể bộ. Nhà thằng hai ở huyện thành, còn mượn xe đạp của thằng ba, ngày nào cũng đạp mệt bở tai.
"Ông em thông gia ? Một chiếc tận 6000 đồng! Chậc chậc chậc, đào rỗng cả gia tài nhà chúng nó mất, ai mà nỡ chứ, xe đạp trong nhà đủ dùng , cần thiết tốn khoản tiền đó..."
Hai ông bà ngủ một giấc xe, tỉnh dậy thì đến thành phố.
Trước khi họ gọi điện cho Lâm Tuệ, nên cô ở nhà chuẩn sẵn đồ ăn, đến nơi là thể ăn ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-373-hai-vo-chong-gia-lai-ra-di-len-thanh-pho.html.]
Mẹ Từ uống ngụm nước giải khát, ngó xung quanh thấy bọn trẻ , liền hỏi: "Ba đứa nó ?"
"À chúng nó tự đòi quán giúp việc, giờ đang trợ thủ bên đó đấy ạ."
"Thế lát nữa chúng cũng qua xem ."
Mẹ Từ giờ quen với sự lười nhác của nhà lão tam, trẻ con trong nhà còn quán giúp việc, mỗi cô con dâu là còn nhà.
Lâm Tuệ để ý, cô hỏi thăm hai về tình hình ở nhà.
"Quầy tạp hóa ở nhà vẫn bán , chuyện chở khách bằng xe ba bánh của cả cũng khá. Người mấy thôn quanh đấy đều đến nhờ xe, khi một ngày chạy chạy hai chuyến còn hết khách."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Người đến nhà nhờ xe đông, tiện thể cũng ghé quầy tạp hóa mua đồ."
Lâm Tuệ trong lòng cũng vui, "Đây chính là điều em đây đấy, tụ thì khí tụ, nhân khí mới tiền tài. Nếu cả bọn họ kiếm tiền, thể lắp một bộ điện thoại, dựa thu phí điện thoại cũng kiếm một khoản."
Người nhà đều tay nghề gì lớn, cũng chỉ thể thông qua tích lũy từng chút một, tiền mới thể tích tiểu thành đại.
Anh hai Lâm từng tiêu khoản tiền lớn, giờ dễ dọa nữa, suy nghĩ một lúc thế mà thấy khả thi.
"Bây giờ gọi điện thoại đều ủy ban thôn, phiền phức lắm, còn xếp hàng. Nếu nhà cũng lắp một bộ, đúng là thể thu hút đến. kéo dây trong núi , cột điện chỉ đến xã là hết."
Lâm Tuệ: "Anh về hỏi bên xã xem, xếp hàng xin lắp đặt, thể sẽ đắt hơn bên ngoài một chút."
"Được."
Ăn cơm xong, hai Lâm đến chỗ bán xe mua mấy thùng dầu dự trữ mang về, xe ngốn dầu nhanh quá.
Anh theo quán, tranh thủ về nhà khi trời tối.
Cha Từ thì ở đây, họ bộ quần áo khác, chải chuốt đầu tóc gọn gàng mới quán. Bảo là thể mất mặt lão tam.
"Thiếu chủ nhân, cho chú một muôi gà xào, nhiều thịt chút nhé, đừng xương."
Khang Khang ung dung múc cho ông khách một muôi đầy: "Gà xào nhà cháu vốn dĩ ít xương, đảm bảo nhiều thịt."
Khách hàng thấy lừa bé, vui vẻ cầm hộp cơm .
Ban đầu khách quen thấy trong quán xuất hiện thêm ba bé trắng trẻo sạch sẽ, chừng mười tuổi, bảo ông chủ thuê lao động trẻ em kiếm tiền to.
Tiểu Minh liền trả lời một câu "Thiếu chủ nhân đến giúp việc đấy".
Cho nên khách hàng đều thích trêu chọc thiếu chủ nhân, việc cũng dáng hình phết.
Cha Từ tới, định nhận lấy cái muôi tay hai đứa cháu: "Để ông bà cho, hai đứa ăn cơm ."
Thường Thường Khang Khang phía , giành cái muôi về: "Bọn cháu ăn . Ông bà nội nghỉ ngơi ạ."
Lâm Tuệ cũng khuyên ông bà: "Trong quán chật chội, chúng cứ nhường chỗ cho khách ạ, đừng cả ở đây."
Cha Từ thấy bên ngoài còn đang xếp hàng, thỉnh thoảng điện thoại gọi đến, như là đơn vị đặt cơm. Tóm là ai cũng bận rộn cả.
Họ cũng thêm phiền, bèn sang tiệm quần áo, ngờ bên cũng bận tối mắt tối mũi.
Cô cháu gái nhỏ len lỏi giữa các vị khách để tìm size lấy quần áo, mệt toát mồ hôi, mặt đỏ bừng.
Từ Đông Thăng chỉ kịp chào cha một tiếng sang bàn giá sỉ với tiểu thương.
Hai ông bà già cảm thấy thật vô dụng, thế là về nhà xem tivi.
Tối đến lúc ăn cơm, họ đề nghị ngày mai tự tàu hỏa về.
Từ Đông Thăng giữ họ : "Hai đứa con mới khoanh một mảnh đất, định xây một tòa nhà lầu, cha vất vả ở đây giúp giám sát công nhân việc nhé."
Hai cái tiểu viện ban đầu bố cục vuông vắn lắm, họ suy tính xong, mua thêm một mảnh đất nhỏ bên cạnh, trực tiếp gộp xây một tòa nhà lầu lớn, giống như ký túc xá nhà máy quốc doanh , một hành lang dài.
"Gì cơ?"
Hai ông bà trợn tròn mắt, mua đất xây nhà ở đây nữa ?
"Ngay bên chỗ chị họ và Cẩu Tử, hàng xóm với họ. Vừa cha xem qua, ngày mai cùng qua đó xem nhé."