Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 388: Thi không đậu
Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:05:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba em đạp xe lượn một vòng trong thôn, oai phong bao!
"Ái chà, nhiều xe đạp thế, nhà ai trong thôn mà giàu ?"
"Mấy đứa nhỏ là họ hàng thành phố của nhà nào thế?" Bà cụ còng lưng, nheo mắt theo.
"Bác Hai, bác nhớ ? Đây là sinh ba nhà Từ lão tam đấy." Một bà thím tẽ ngô .
"Từ lão tam ở đầu thôn hả? Con cái lớn thế ? Trông như 13-14 tuổi nhỉ?"
"Bác Hai hồ đồ , con nhà Từ lão tam cháu nhớ là kém con nhà cháu ba tuổi, mùa thu năm nay sinh nhật, mới mười một tuổi thôi. Chậc chậc chậc, thằng lớn đầu cao thật đấy, cao hơn cả thằng nhà cháu ."
"Mà Sinh, về nhà." Cha Chốc Tam thích chuyện nhà , ném bắp ngô sọt, kéo đứa cháu nội đang chơi gậy bên cạnh .
Mà Sinh ngưỡng mộ theo bóng dáng đạp xe đạp, lắc đầu: "Bà nội, cháu cũng cái xe đạp ."
Mẹ Chốc Tam tủm tỉm: "Có gì , nhà thiếu tiền, gọi điện cho cha cháu, bảo nó mua một chiếc!"
Đợi hai bà cháu xa, mới mở miệng: "Năm nay Chốc Tam về ? Sao ăn gì mà một hai năm mới về một chuyến thế? Từ lão tam kiếm tiền cũng đủ nhiều đấy, cũng bận rộn như nó, một năm về một hai thăm cha , hiếu thuận bao."
"Ai ở bên ngoài kiếm tiền gì, hỏi cũng hỏi rõ."
" bảo , đôi tai vểnh của thằng Mà Sinh càng lớn càng rõ, còn cả đôi mắt nữa, thế nào cũng giống giống nòi nhà Chốc Tam."
"Suỵt —— cái . Truyền đến tai cha Chốc Tam, e là họ đến xé xác bà đấy. Lần cái bà chả nhiều hai câu, đ.á.n.h đến tận cửa lóc om sòm đấy ? Không dây nổi cái nhà lưu manh vô lý đó ..."
Ba em nhà họ Từ đạp xe đến nhà họ Vương, dừng ở cửa. Hai chân chống xuống đất là thể giữ xe, ngó đầu trong gọi: "Đến Đến, Văn Văn, sang nhà tớ chơi ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hoàng Thục Hoa đang rửa rau trong nhà, tiếng liền hỏi: "Cha các cháu về ?"
"Dì Hoa, về ạ."
"Thế mai dì qua tìm họ. Ơ, nãy để ý, xe đạp mới thế?"
Từ Quốc Vanh vuốt ve ghi đông xe, cứng cả mặt: "Đây là quà năm mới của bọn cháu."
Lúc Đến Đến chạy , mắt trợn tròn, còn quà năm mới nữa?!
Cẩu T.ử bế Văn Văn phía , nhịn chép miệng, nhà đông con đúng là kiếm nhiều tiền, mua một phát ba cái liền!
Mắt Đến Đến dính chặt xe, Cẩu T.ử thấy thế liền : "Mai chú hỏi chú ba cháu xem mua ở , mua cho cháu một chiếc."
Đến Đến gật đầu lia lịa, toe toét, đó leo lên yên của cả Khang Khang, ôm chặt lấy eo bé.
Lâm Tích vỗ vỗ xe : "Văn Văn sang với chị."
Văn Văn lập tức giãy giụa đòi xuống, cô bé 4 tuổi, thể vững .
Ông bà nội Cẩu T.ử bên ngoài náo nhiệt cũng theo, sốt ruột gọi với theo bóng lưng bọn trẻ: "Đến Đến cháu ôm chặt , đừng buông tay nhé!"
"Đường bằng phẳng, Khang Khang cháu chậm một chút! Đừng để xóc ngã em!"
Hoàng Thục Hoa cạn lời, khẽ đảo mắt, nấu cơm. Đến tận bây giờ, hai ông bà già vẫn đối xử với cô bằng thái độ khó chịu, cô coi như thấy.
Dù hiện tại tiền trong tay cô, so thì những chuyện khác đều là chuyện nhỏ đáng kể.
Đêm đó, Lâm Tuệ nấu cơm, mà về nhà cũ ăn cơm cùng cha chồng.
Bọn trẻ thì xe rời tay, ăn cơm xong cũng đạp xe lượn lờ, gió lạnh cũng thổi tắt sự nhiệt tình của chúng. Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng thì thong thả tản bộ tiêu cơm.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Lâm Tuệ khoác tay Từ Đông Thăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-388-thi-khong-dau.html.]
"Có lạnh ?" Từ Đông Thăng dùng mu bàn tay chạm má cô, lạnh.
"Cũng tàm tạm."
Hắn xoa nóng tay , bao lấy tay cô, cùng nhét túi áo to của .
Khác với thôn nhà đẻ cô lác đác vài nhà điện, phóng mắt , bốn phương tám hướng đều lấp lánh ánh đèn.
"Hồi bé ở thôn em, nhà nào nhà nấy đến tối ăn cơm xong là bắt trẻ con ngủ, vì dựa núi, buổi tối gió to, thổi qua rừng trúc và cây cối tạo tiếng xào xạc đáng sợ, đôi khi còn thấy tiếng sói hú núi, sợ trẻ con thấy gặp ác mộng."
Từ Đông Thăng: "Trước bà cụ cũng thích kể cho mấy chuyện , hồi xưa lắm , lúc đất đai và đường lớn bên khai phá, trong thôn thường xuyên thú dữ đến quấy nhiễu hại dân. Trẻ con dọa sợ nhờ già thắp hương gọi hồn, nếu mất hồn sẽ biến thành kẻ ngốc, thú dữ tha ."
"Thế năm nay chúng đốt nhiều pháo chút, trong nhà ba đứa trẻ con mà."
Từ Đông Thăng : "Không , Sơn Oa nhà là hậu duệ của sói đấy, dữ dằn lắm, sợ !"
Hai vợ chồng chuyện, tán gẫu những chuyện linh tinh, thoải mái.
Về đến cửa nhà, thế mà thấy mấy đứa Từ Quốc Hoa đá cầu ở cửa, hai đều thấy lạ, bỗng nhiên từ nhà cả truyền đến tiếng kêu t.h.ả.m thiết.
Hai vội vàng xem, thấy Từ Quốc Hoa và Từ Quốc Cường đang chạy vòng quanh sân, chị dâu cả và chị dâu hai tức điên lên, cầm chổi đuổi đ.á.n.h bọn chúng.
Từ Quốc Siêu và hai chị em gái một bên vui sướng khi gặp họa.
"Anh cả hai, thế là ? Chúng nó đều 20 tuổi , đừng đ.á.n.h nữa, chuyện gì từ từ ."
Từ Quốc Hoa dạy dỗ mặt bao nhiêu , chút hổ, tức giận, giật lấy cái chổi trong tay .
Con trai lớn cao hơn , sức cũng lớn hơn, chị dâu cả Từ gì , một bên thở hổn hển.
Thấy chiêu hữu dụng, Từ Quốc Cường bắt chước, cướp cái chổi trong tay . Ngay đó, nhéo đỏ tai.
"Áu! Đau đau đau ——"
Anh cả hai Từ một bên mặt cũng đen như đáy nồi.
"Hai thằng ranh con bảo là học cấp ba nữa, thi đậu!"
Vợ chồng Lâm Tuệ đều ngạc nhiên, nhưng họ hiểu rõ lắm tình hình của các cháu.
"Tại học?"
Từ Quốc Hoa năm nay là học kỳ đầu tiên của lớp 10, còn Từ Quốc Cường là năm cuối cấp 2.
Từ Quốc Hoa cẩn thận liếc một cái, đó tủi mở miệng: "Trước cháu thi cấp 2 thi cấp 3 gian nan , lưu ban mấy năm, giờ trong lớp cháu là lớn tuổi nhất."
Chị dâu cả Từ: "Chẳng còn mấy đứa trạc tuổi con ? Có gì , con học, quan tâm tuổi tác gì, chú ba con hồi chẳng hơn hai mươi tuổi còn học tiểu học đấy thôi!"
Tự nhiên lôi , Từ Đông Thăng sờ sờ mũi.
Từ Quốc Hoa cãi : " chú ba cũng học tiếp cấp 2 ! Cháu nào thi cũng đạt, chắc chắn lấy bằng nghiệp, thà bỏ cuộc từ bây giờ, đỡ lãng phí thời gian và tiền bạc!"
Từ Quốc Cường cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của , cả xung phong , cũng kiên quyết hét lên: "Cháu cũng thi đậu cấp ba , nghiệp cấp 2 là nỗ lực lắm !"
"Mày nỗ lực chỗ nào? Ngày nào về nhà cũng bài tập, em gái mày còn nỗ lực hơn mày!"
"Con mặc kệ, con học nữa! Con kiếm tiền!"
Cũng là tuổi nổi loạn là thực sự học, hai đứa trẻ đặc biệt kiên quyết, chị dâu cả và chị dâu hai tức điên lên, hai nhà gà bay ch.ó sủa một trận, Lâm Tuệ và Từ Đông Thăng xen , bèn về nhà.
Từ Quốc Hoa theo bóng lưng chú ba thím ba mà rơi lệ, thế? Cậu còn nhờ chú ba đỡ vài câu...