Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 405: Chuột con biết đào hang
Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:15:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Hồng Mai ăn uống náo nhiệt, gia đình ba hòa nhập , mặt đầy vẻ hổ.
"Mẹ, đây là xong lễ Thanh Minh ạ? Sao đông vui thế ?"
Mẹ Từ ngước mắt lên cô : "Ừ, trong nhà tu sửa mộ."
Sắc mặt Từ Hồng Mai : "Trong nhà tu sửa mộ chuyện lớn như , ai báo cho con ?"
Tu sửa mộ là đại sự của gia tộc, con cháu đời đời đều mặt tham dự, thế mà ai cho cô chuyện .
"Thông báo cho cô kiểu gì? Nhà cô ở chúng cũng chẳng . Hơn nữa, tại thông báo cho cô?"
Từ Hồng Mai im lặng , Vương Có Thừa chê vợ ăn vụng về, vội vàng : "Ý của Hồng Mai là nếu chúng con sớm, nhất định sẽ về giúp đỡ. Cô là thương cha đấy ạ."
"Không cần thương, trong nhà thuê , cũng tự chúng hết."
Nói đến đây, cũng chẳng ai mời họ , bắt đầu sang bên . Mẹ Từ xưa nay sĩ diện, ghét nhất mấy kẻ lắm mồm trong thôn xem náo nhiệt, lúc mới mở lời cho họ .
thì , cũng chẳng ai thèm để ý đến họ, coi như thấy.
Vương Có Thừa thẳng về phía Từ Đông Thăng, mục đích rõ ràng.
"Lão tam, bệnh của chú đỡ chút nào ? Hồi công việc bận quá, qua thăm chú , thật ngại quá."
"Biết ngại thì đừng sấn gần , thấy mặt dày lắm mà."
Từ Đông Thăng chuyện khó , bước chân Vương Có Thừa khựng , mặt đỏ lên, thế mà phản bác câu nào, tự tìm ghế im lặng.
Nói cũng thật châm biếm, Vương Có Thừa từng hống hách sai bảo nhà họ Từ, thái độ kiêu ngạo. Giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt khúm núm.
Tất cả tiền quả thực sai.
Vương Tuyết chằm chằm đôi giày da nhỏ bóng loáng của Lâm Tích, rụt chân .
Hai hôm trời mưa phùn, đường đất lầy lội, cô giày vải, dính đầy bùn nước, lau sạch.
Lâm Tích quấn lấy Lâm Tuệ: "Mẹ ơi, con ăn một bát mì tôm ạ? Con ăn nhiều , chỉ một chút thôi, còn cho các ăn."
"Con ăn thì tự lấy tiền mua."
Lâm Tích buồn bã: "Tiền của con mua bút vẽ hết ."
Lâm Tuệ cũng buồn bã, cúi đầu con gái: "Vậy cũng chịu, mang tiền."
Từ Đông Thăng nổi, qua bế thốc con gái : "Con gái ba cũng đáng thương quá, tiền mua gói mì cũng . Ghi nợ với ông nội, mai ba đến trả tiền..."
Thấy thế, Từ Quốc Vanh Từ Quốc Tranh cũng chạy theo: "Ba ơi bọn con cũng !"
Lâm Tuệ gọi với theo: "Vừa nãy ăn no mà, Từ Đông Thăng cho chúng nó ăn nhiều thế, mua một gói chia ăn thôi."
"Biết ."
Thật là, bao nhiêu thịt thà thích ăn, cứ thích ăn mì tôm dinh dưỡng.
Lâm Tuệ nhận thấy cứ chằm chằm, đầu , là con gái của Từ Hồng Mai, giờ cũng hơn hai mươi tuổi , so với ấn tượng trắng trẻo mập mạp trong ký ức cô thì đen gầy ít.
Bị phát hiện, Vương Tuyết chột , mất tự nhiên dời tầm mắt chỗ khác.
Thấy con gái ngẩn , Vương Có Thừa thật sự giận con tranh đấu, tiến lên vỗ lưng cô , nhỏ: "Mau tìm bà ngoại con , cứ như ba dặn."
Vương Tuyết do dự một chút, cuối cùng vẫn dậy chạy bếp.
Không đụng đến cô, Lâm Tuệ cũng chẳng buồn quản. cô cũng ở chung một phòng với cái gia đình đáng ghét , bèn dậy về nhà.
Mẹ Từ đột nhiên Vương Tuyết gọi , kéo trong phòng, chỉ thấy ngạc nhiên.
"Cháu gì thế?"
"Bà ngoại ơi bà giúp cháu với ?" Vương Tuyết vẻ mặt sầu khổ.
"Cháu nghiệp cấp ba xong học hai năm, vẫn thi đậu đại học. Ông bà nội cho cháu học tiếp nữa, để tiền cho cháu trai họ học."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Vương Tuyết hốc mắt đỏ lên, trong lòng thực sự cảm thấy tủi , ôm Từ .
"Bà ngoại , ông bà nội lấy hết tiền trong nhà . Cháu nghiệp xong chỉ thể mấy việc vặt ở khu phố, tiền kiếm mỗi tháng đều đưa về lo sinh hoạt phí. Mẹ cháu cũng trích một nửa tiền lương đưa, nửa còn giữ của hồi môn cho cháu, cuộc sống trong nhà khổ sở lắm. Ông bà nội mai cho cháu mối cũng chẳng ..."
"Bà ngoại, cháu còn nhớ hồi bé bà thường ôm cháu lòng dỗ dành, bà và ông ngoại đều thương cháu, bà giúp cháu thêm một nữa ? Nếu nửa đời của cháu hỏng mất..."
Mẹ Từ nhớ đến nhiều năm , cháu ngoại mới sinh ngủ trong lòng bà. Nhỏ xíu một cục, bên nội yêu thích, bà liền ôm lòng dỗ dành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-405-chuot-con-biet-dao-hang.html.]
Chớp mắt cái, lớn thế .
Bà vuốt tóc Vương Tuyết, già nhưng tâm già, rõ lời cháu ngoại phần thổi phồng. Bảo cuộc sống khổ sở là thể nào, vợ chồng công nhân viên chức mà đến đứa con gái cũng nuôi nổi thì đời chẳng ai sống nổi.
bà quả thực mềm lòng, lớn phạm sai lầm, thế nào cũng thể liên lụy đến đứa trẻ vô tội hiểu chuyện: "Ông bà nội cháu đúng là quá đáng, nhưng bà chỉ là bà già nhà quê, gì cũng , còn giúp cháu thế nào nữa?"
Trong lòng Vương Tuyết vui mừng: "Cháu chú ba đưa hai em họ lên thành phố, thể đưa cả cháu cùng ạ?"
Mẹ Từ chút do dự: "Để bà hỏi ý kiến chú thím ba của cháu , họ mở chi nhánh, đến lúc đó phái cháu đến cửa hàng cách xa họ một chút. Cháu mỗi ngày múc cơm, tính tiền cho khách, chắc cũng bận rộn lắm, gần như cũng chẳng gặp mặt ."
Vẻ mặt Vương Tuyết cứng đờ: "Cháu phục vụ quán cơm , bẩn mệt, thấp kém. Nhà chú ba chẳng còn tiệm quần áo , cháu việc ở tiệm quần áo."
"Thấp kém cái gì, phục vụ cũng là công việc đàng hoàng." Mẹ Từ thích lời , con cháu bà đều đang phục vụ khách trong tiệm đấy thôi.
"Bà ngoại đừng giận, là cháu lỡ lời, cháu sai ." Vương Tuyết mặt đoán ý, lập tức xin .
Nói thì , nhưng trong lòng cô vẫn vui, ấp úng mãi.
" cháu quán cơm, nước nôi lỉnh kỉnh, quần áo dễ bẩn. Bà ngoại bảo chú ba cho cháu sang tiệm quần áo ? Công việc nhẹ nhàng, mệt, hợp với con gái. Hơn nữa cháu nghiệp cấp ba, chữ, tính toán cũng nhanh."
Mẹ Từ lắc đầu, vẫn từ chối: "Không , thím ba cháu , tiệm quần áo tuyển , chỉ quán cơm bên đang tuyển thôi."
Vương Tuyết giả ngoan đến cùng, vẫn từ chối, ác ý với Lâm Tuệ trào dâng, buồn bực lựa lời: "Tại thím ba chỉ đưa em họ mà đưa em gái họ , giờ cũng đưa cháu , thím cũng là trọng nam khinh nữ!"
Mẹ Từ sa sầm mặt: "Cháu cái gì thế! Hai đứa em gái họ của cháu còn đang học, kiểu gì? Hơn nữa mấy đứa em trai cháu lên thành phố cũng chỉ thể việc ở quán cơm thôi!"
Bà thất vọng đứa cháu ngoại xa lạ mắt: "Thôi, mắt cháu cao quá, kiếm tiền chịu khổ chịu nhọc, hợp việc ở quán , nên tìm đơn vị hơn mà , bà giúp cháu, cháu ."
Mẹ Từ mặc kệ vẻ mặt cô khó coi thế nào, thẳng khỏi phòng.
Lão tam sai, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột con sinh đào hang. Mặt dày, ích kỷ, thích chiếm tiện nghi, hư vinh, đủ cả, đều là học từ cha nó mà , giống hệt nhà họ Vương.
Đứa con gái cũng nuôi hỏng .
Trong phòng đều là nhà, Từ sợ ai thấy, cũng chẳng cần giữ mặt mũi cho ai, thẳng với hai mặt : "Cả nhà các cũng đừng đến đây giả vờ giả vịt nữa, hiếu thuận trong lòng tự rõ."
"Sau đừng về nữa, về cũng cho cửa . Chẳng thấy lão tam kiếm tiền, để chiếm tiện nghi ? rõ, bất kể lúc nào cũng cho các chiếm tiện nghi công ."
"Lũ ích kỷ, đến họ hàng bình thường cũng bằng, đến ích lợi gì."
Từ Hồng Mai dậy, thể tin nổi: "Mẹ! Con là con gái ruột của mà! Sao thể con như thế?"
Mẹ Từ sâu mắt bà : "Chính vì cô là con gái ruột của , mới năm bảy lượt cho cô cơ hội, cho nên mới càng ngày càng thất vọng. Lời , với cô , nhưng hiện tại xem cô chẳng chút tiến bộ nào. Sau , cô đừng nhận con gái nữa, thấy mất mặt!"
Chuyện trong nhà thể truyền ngoài bà cũng mặc kệ, bà sai đuổi cả nhà ngoài.
Từ Hồng Mai còn gì đó, chị dâu cả chị dâu hai đẩy khỏi cửa, còn Vương Có Thừa thì cả hai kẹp nách lôi .
Vương Tuyết thấy thế trong lòng sợ hãi, vội vàng chạy theo cha ngoài.
Theo tiếng cửa lớn đóng "rầm" một cái, cả nhà ngơ ngác.
Hàng xóm láng giềng sang, chỉ Từ sĩ diện, Vương Có Thừa càng sĩ diện hơn. Hắn gượng , trông như chuyện gì xảy .
Cả nhà dắt xe đạp về phía huyện thành.
Vương Có Thừa quát khẽ: "Vương Tuyết! Rốt cuộc mày gì với bà ngoại mày thế? Rõ ràng khi phòng vẫn còn vui vẻ, trở mặt là trở mặt ngay !"
Vương Tuyết rụt vai, trong lòng vẫn phục: "Con y như ba dạy mà, bà ngoại bọn họ vốn dĩ ưa ba , thể gọi là vui vẻ ."
Từ Hồng Mai thì chỉ lóc thút thít.
Vương Có Thừa tức giận, chẳng việc gì thuận lợi cả!
Trước đó Triệu Tiểu Ni ôm tiền bỏ trốn, nhà họ Triệu đến gây sự, buộc bỏ một khoản tiền để dàn xếp, tiền tiết kiệm trong nhà chẳng còn mấy đồng, nếu mới lặn lội đường xa đến đây xem sắc mặt !
Hắn dắt xe đạp càng lúc càng nhanh, chú ý chân, đột nhiên giẫm một vũng bùn.
"Rầm" một cái, cả lẫn xe ngã nhào.
"Có Thừa! Ông thế?"
"Ba! Ba chảy m.á.u !"
Vương Có Thừa cảm thấy cổ họng tanh nồng mùi máu, nén đau, xòe bàn tay , nhổ một ngụm lòng bàn tay, đó mắt tối sầm.
Hai cái răng cửa dính m.á.u gãy !