Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 410: Ai bắt nạt ai?

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:15:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Liên Hâm, xin !"

 

Liên Hâm còn chịu nhận sai, cô kéo Khương Hà hỏi: "Tiểu Hà, cô chống lưng cho cháu, sự tình trải qua thế nào, cháu cứ , đừng sợ. Có bọn họ bắt nạt cháu ?"

 

Khương Hà cũng khí thế của Từ Quốc Tranh dọa sợ, cũng dám nữa, bắt đầu nấc cục.

 

Từ phụ thì về phía cô bé bên , ông nhớ rõ đây là con nhà họ Hạ: "Tiểu Hạ, cháu ."

 

Tiểu Hạ tuy về phía cô Liên, nhưng cô bé cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện đời, đối mặt với thần sắc nghiêm túc của Liên phụ, nhất thời hoảng loạn, chỉ thể một năm một mười giải thích chuyện .

 

Lông mày Liên phụ nhíu chặt . Tuy chỉ là tranh chấp mồm mép, trẻ con cãi đ.á.n.h là chuyện nhỏ. Liên Hâm xen , còn chẳng phân biệt thị phi, đây là chuyện nhỏ.

 

Truyền ngoài chỉ Liên gia bọn họ bắt nạt trẻ con tới nhà khách.

 

Sự tình chân tướng đại bạch, Liên Hâm Khương Hà, giận tranh khí, cũng thể gì hơn.

 

Từ Quốc Vinh vẫn chịu bỏ qua, với Khương Hà: "Mời xin chúng ."

 

Khương Hà bĩu môi hô to: "Xin !"

 

Nói xin xong liền chạy ngoài, Tiểu Hạ chạy theo an ủi. Liên mẫu vội vàng cho đưa bọn họ về nhà, hẹn hôm khác sẽ mang quà tới cửa xin .

 

Sau đó Liên mẫu hòa hoãn khí: "Được , đều là chuyện nhỏ, chúng cần giận dỗi nữa, nhà ăn điểm tâm ngọt ."

 

Liên Kình lúc , chằm chằm Liên Hâm: "Mời cô xin bạn của cháu. Cô nên bọn họ là đồ nhà quê, nên nghị luận khác lưng, càng nên trái oan uổng khác."

 

Liên Hâm trừng lớn mắt: "Liên Kình! Cháu chuyện với cô thế đấy ?"

 

Thấy cô chấp mê bất ngộ, Liên Kình sang Liên phụ: "Ông nội, ông cháu đúng ?"

 

Ánh mắt Liên phụ quét qua Liên Hâm, mang theo sự răn đe: "Cháu đúng, là cô của cháu sai . Liên Hâm, xin các bạn nhỏ ."

 

Liên Hâm cúi đầu, đôi mắt trong veo của mấy đứa trẻ, chỉ cảm thấy nhục nhã. Tuổi cô đủ bà nội bọn nó !

 

thói quen nhiều năm khiến cô dám cãi lời cha, cô c.ắ.n răng, thấp giọng : "Là cô sai, mong các cháu tha thứ cho cô."

 

Từ Quốc Tranh gật đầu: "Vậy chúng cháu mặt hàng ngàn hàng vạn con em nông dân tha thứ cho cô. Lại ngược lên ba đời, nhà ai chẳng xuất chân đất trồng trọt? Hy vọng cô Liên thể thận trọng từ lời đến việc ."

 

Đây đều là những từ Lý Khải Thành ngày thường dùng để huấn , Từ Quốc Tranh học ít.

 

Ánh mắt Liên phụ rùng , chăm chú bé, đừng xem thường vài câu nhẹ nhàng , nó nâng tầm vấn đề lên, nếu truyền ngoài, chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái cho gia đình ông.

 

Ông nữa mở miệng, giọng trầm xuống, quát lớn: "Nghe thấy Liên Hâm? Về thận trọng từ lời đến việc !"

 

Liên Hâm c.ắ.n môi, cúi đầu: "Con thưa cha."

 

Xảy chuyện , ba em cũng Liên gia ăn cơm, bảo mẫu thông báo ba tới đón, liền vội vàng chạy ngoài.

 

Liên Hâm tiễn cửa, tâm trạng vẫn luôn tệ.

 

Cậu bé thẳng lên lầu hai về phòng, Liên mẫu gọi : "Ơ, Tiểu Kình, cháu đấy? Đến giờ ăn cơm ."

 

Liên Kình xoay , cầu thang xuống, trong ánh mắt mang theo cảm giác xa cách quen thuộc.

 

"Nếu đây là nhà của cháu, cháu hy vọng đừng can thiệp chuyện cháu kết bạn nữa. Nếu đây nhà cháu, thì về cháu sẽ đến nữa."

 

Liên mẫu hồn xiêu phách lạc, cứ như cảnh tượng con trai Liên Thanh rời khỏi Kinh Thị năm xưa đang tái diễn: "Tiểu Kình, cháu... cháu cái gì !"

 

Liên Kình ông nội : "Ông hy vọng cháu trở thành một như thế nào? Cháu thể trở thành một như thế nào?"

 

Một già một trẻ, một cao một thấp, cách gian và thời gian, như là một ván cờ.

 

Mà ánh mắt Liên phụ phức tạp, ông già , cháu trai trò giỏi hơn thầy.

 

Nó giống hệt cha nó, bởi vì rời xa khuôn sáo trói buộc mà càng thêm chịu sự áp chế của lề thói thông thường.

 

Một lát , Liên phụ chậm rãi , trong mắt mang theo sự vui mừng: "Cháu đương nhiên quyền tự do lựa chọn bạn bè, ông tin tưởng mắt của cháu. Các bạn của cháu đều ưu tú."

 

Không kiêu ngạo xu nịnh, lễ tiết.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-410-ai-bat-nat-ai.html.]

 

Liên Kình rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhõm chút: "Cháu bộ quần áo xuống ăn cơm."

 

Liên Hâm sốt ruột: "Cha, Tiểu Kình tuổi còn nhỏ, dễ dàng ngoại giới mê hoặc, thể để nó tùy tiện kết bạn ?"

 

Liên phụ nâng mí mắt lên: "Liên Hâm, đứa trẻ con mang đến cũng chẳng ưu tú hơn bạn của Tiểu Kình . Huống hồ, con gia đình của riêng ? Chăm chồng dạy con, con nên ở nhà cho trách nhiệm, về bớt chạy sang bên mỗi ngày ."

 

Liên Hâm mím môi, ngón tay nắm chặt gấu váy: "Con thưa cha."

 

Hôm nay răn dạy nhiều, trong lòng cảm thấy ủy khuất, cô .

 

Liên mẫu dùng ánh mắt trấn an cô , nhưng hai đều hiểu, một khi Liên phụ quyết định thì khác đường thương lượng.

 

Trên xe taxi, Lâm Tuệ hỏi: "Các con ăn cơm tối ?"

 

Lâm Tích xoa xoa bụng: "Chưa ăn ạ."

 

Từ Đông Thăng ghế phó lái đầu , kinh ngạc : "Nhà họ keo kiệt thế ? Gia nghiệp lớn như giữ ăn cơm ?"

 

Ở trong thôn thiếu lương thực giữ khách thì thôi, ở thành phố lớn cũng giữ khách?

 

Lời thốt , ba em như tập thể câm, động tác nhất trí đầu cảnh sắc ngoài cửa sổ, năng gì.

 

Chột thế , ai cũng chắc chắn là gây họa .

 

Lâm Tuệ dẫn bọn trẻ một quán cơm ăn xong mới về nhà, đó liền bắt đầu hỏi chuyện.

 

Lâm Tích một năm một mười kể rõ đầu đuôi sự việc, cô bé cẩn thận quan sát đang nhíu mày.

 

"... Là mắng bọn con , các cũng đ.á.n.h , đừng giận."

 

Từ Đông Thăng bắt đầu xắn tay áo: "Dám nhạo chúng là đồ nhà quê cơ ! Bắt nạt con nhà đúng , nhà nó ở ?! Để bố tới cửa c.h.ử.i c.h.ế.t nó!"

 

Lâm Tuệ nhéo tay : "Bọn trẻ đều giải quyết xong , mà còn tới cửa nữa thì thành bắt nạt đấy."

 

bọn trẻ: "Nếu cô của Liên gia thích chúng , về chúng sẽ đến nhà bà nữa."

 

Lâm Tích giải thích: "Đó là nhà Liên Kình, nhà cô Liên."

 

Từ Quốc Vinh hừ một tiếng: "Bà càng thích, con càng cứ lượn lờ mặt bà cho bà tức c.h.ế.t!"

 

" đúng! Vì cái tên Khương Hà đáng ghét đó mà hôm nay bọn con kịp dạo hậu hoa viên nhà Liên Kình, vẫn qua đó."

 

Lâm Tuệ dở dở , trẻ con tính khí hiếu thắng, cô lo lắng sẽ tổn thương lòng tự trọng của con. xem cô nuôi con , càng cản càng hăng.

 

Từ Đông Thăng, ông bố cũng sợ lửa cháy to, ở bên cạnh sức thêm dầu lửa.

 

"Đi ! Lần bố cũng cùng các con, bà chị Liên gia mà dám mắng các con nữa, bố sẽ giúp các con mắng ! Làm..."

 

Cô bịt miệng đàn ông đang lải nhải , với bọn trẻ: "Hôm nay các con , để bắt nạt cũng bắt nạt khác. Ngày mai dẫn các con chơi, mua phần thưởng cho các con."

 

Bọn trẻ mắt sáng rực: "Mua cái gì cũng ạ?"

 

"Chỉ cần quá đáng, trả tiền cho các con, cần dùng tiền tiêu vặt của các con."

 

"Tuyệt quá!"

 

Từ Quốc Vinh cảm thán: "Hy vọng cô của Liên gia về còn tiếp tục bắt nạt bọn con..."

 

Lâm Tuệ cốc nhẹ trán bé: "Phần thưởng chỉ một thôi!"

 

Sáng hôm , Lâm Tuệ dẫn bọn trẻ Thiên An Môn, chụp một tấm ảnh chung thật lớn ở đó.

 

Không Liên Kình thuyết phục nhà thế nào mà cũng ngoài . Cậu bé coi như là thổ địa, hướng dẫn viên du lịch, đoàn Lâm Tuệ chơi tận hứng.

 

Mà khi bọn trẻ đến Liên gia thứ hai, cô của Liên gia xuất hiện nữa, bà nội Liên vẫn duy trì thái độ nóng lạnh.

 

Ở Kinh Thị đến ngày thứ mười, Lão Dương rốt cuộc cũng tin tức.

 

 

Loading...