Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 418: Kinh doanh vỉa hè nở rộ

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:15:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Giờ đây?" Cả nhà trong phòng khách chật hẹp, mặt mày ủ ê.

 

Người đàn ông trung niên xoa xoa mặt, bộ dáng nản lòng: "Còn thể nữa, nhà máy sập , tiền trợ cấp thôi việc cũng cầm."

 

Một phụ nữ trung niên dáng gầy gò chồng, chồng, cuối cùng đứa con choai choai, c.ắ.n răng, nhỏ giọng một câu: "Trong khu tập thể chúng , chị Giang bày quán bán bánh nướng, một ngày kiếm mười đồng đấy..."

 

"Không bảo chị đừng nhắc đến chuyện nữa ?! Bày sạp bán hàng rong, chị chê mất mặt ?" Mẹ chồng sa sầm mặt dạy bảo, hiển nhiên con dâu đầu tiên đề cập việc , chỉ là bà mắng cho nuốt trở .

 

Người phụ nữ trung niên mím chặt môi, đầu tiên lớn tiếng phản bác chồng như : "Chỉ cần thể kiếm tiền nuôi sống cả nhà, mất mặt thì gì quan trọng? Chẳng lẽ để con cái thất học ? Hơn nữa, bao nhiêu nghỉ việc như , bày quán ngày càng nhiều, ai coi thường ai chứ? Không cơm ăn mới coi thường đấy!"

 

Trong lòng bà chồng khó chịu, lầm bầm: "Nói thì mất mặt lắm chứ! Con trai là cán bộ nhỏ trong nhà máy, đều oai phong. Giờ mà ngoài hộ cá thể bày sạp bán đồ, Tết nhất cũng ngại sang nhà khác chơi."

 

"Hơn nữa chị , cũng sợ con cái ở trường chê ?"

 

Đứa trẻ cũng đến tuổi hiểu chuyện, nó nghểnh cổ kêu lên: "Con sợ! Ai con thì con c.h.ử.i !"

 

Nhìn khuôn mặt con trai, chú Quách thở phào một , con mới nghiệp tiểu học, kiểu gì cũng học tiếp 6 năm nữa, học phí thể đứt đoạn. Vợ đúng, mất mặt đến cũng còn hơn c.h.ế.t đói.

 

"Làm đồ ăn thì chuẩn nhiều đồ lỉnh kỉnh, tiền trong tay chúng nhiều, vẫn là tìm việc gì đơn giản tiện lợi thôi."

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Mắt phụ nữ trung niên sáng lên, chồng thế là đồng ý với đề nghị của bà ?

 

"Trước đó qua đường Hòa Bình, ở đó cửa hàng bán sỉ quần áo, nhập thử ít hàng , xem bán ."

 

Chú Quách gật đầu: "Được."

 

Thế là hai vợ chồng mặc kệ bà chồng mặt đen sì, phòng đếm tiền.

 

Trong nhà chiếc xe ba bánh cũ, sáng sớm hôm hai vợ chồng liền đến cửa hàng quần áo của nhà chú ba ở đường Hòa Bình. Bọn họ sớm, cửa tiệm còn mở, nhưng bên ngoài ít và xe đang xếp hàng chờ.

 

Vợ chồng nhà chú Quách phân công, một đỗ xe bên ngoài, canh chừng kẻo đẩy mất, thì xếp hàng.

 

Chú Quách dỏng tai lên tán dóc.

 

"Lão Lý , 2 ngày ông qua lấy hàng ? Hôm nay tới nữa? Làm ăn gớm nhỉ?"

 

"Ha ha ha ha, lão già nhà ông đừng hòng moi tin tức của , ông cũng ba ngày hai bận qua đây lấy hàng ? Trong túi kiếm cũng ít nhỉ?"

 

Người mở miệng hỏi pha trò: "Cũng tàm tạm thôi. Hôm nay định nhập nhiều hàng chút, chạy xa hơn, đỡ cách một thời gian ngắn tốn thời gian tới xếp hàng."

 

"Cũng đúng, xếp hàng nhập hàng thế cũng mất việc, thà lấy thời gian bán thêm hai cái áo, kiếm thêm hai đồng."

 

"Đợt ông định nhập bao nhiêu?"

 

"Nhập 200 cái , thăm dò địa bàn mới, chờ định nhập nhiều hơn."

 

" nhập 500 cái, phái hết trong nhà ..."

 

Chú Quách ở bên cạnh mà lòng bàn tay toát mồ hôi. Một nhập 200, 500 cái, chi phí lên đến cả ngàn, thế mà còn tính là nhiều?

 

Lại qua hơn mười phút, cửa tiệm rốt cuộc động tĩnh, cửa mở từ bên trong .

 

Một đàn ông cao to hô lớn : "Ai mua sỉ nhập hàng, mỗi năm , tránh cho bên trong lộn xộn."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-418-kinh-doanh-via-he-no-ro.html.]

Người tới nhập hàng hiển nhiên cũng hiểu quy củ, thành thật trong hàng. Người mua sỉ nhập hàng nhiều, tiên xem hàng mẫu trưng bày ở đại sảnh phía , chọn xong kích cỡ và lượng, kho hàng phía lấy đồ.

 

Nếu ùa hết một lượt, ồn ào nhốn nháo, ngược chẳng ai ăn gì.

 

Đương nhiên, nếu mua lẻ một hai bộ quần áo, một mười mấy cũng , khác tiếp đãi.

 

Chú Quách vặn là thứ 5, thuộc nhóm đầu tiên cửa. Mấy tiểu thương quen cửa quen nẻo, còn kết bạn bàn bạc, chú Quách lau mồ hôi lòng bàn tay, cẩn thận theo mấy học hỏi.

 

Có lẽ do chú lạ mặt, cũng thể vì động tác quá câu nệ, đàn ông mở cửa lúc nãy tới chào hỏi chú.

 

"Đại ca hôm nay đầu tới ? Có vấn đề gì cứ hỏi, giải đáp cho."

 

Chú Quách nuốt nước miếng, giọng nhỏ: "Chỗ các ít nhất nhập bao nhiêu cái?"

 

"Một ít nhất nhập 30 cái."

 

Chú Quách thở phào nhẹ nhõm, chú chỉ mang theo 200 đồng, là hạ quyết tâm lắm . Chú còn nghĩ nếu cho nhập lượng ít như , chú còn mặt dày ăn vạ một lúc.

 

Đoan Chính thấy chú thực sự câu nệ, cũng nên chọn mẫu thế nào, liền tự giới thiệu.

 

"... Mấy mẫu đều là kiểu dáng mới nhất bên Dương Thành, trẻ tuổi đều thích mặc. Anh nếu lo bán thì mua mấy mẫu đại chúng thông thường nhất ."

 

Thím Quách ở bên ngoài chằm chằm từng một , đạp xe vòng cửa , khi gặp thì xe chất đầy vài túi nilon to tướng.

 

Đừng bà đối với chồng cứng rắn, đầu tiên chuyện , trong lòng cũng thấp thỏm.

 

Một lát , rốt cuộc cũng thấy bóng dáng chồng.

 

"Sao ông chậm thế? thấy khác hết , ông là nhóm đầu tiên cửa cơ mà."

 

" đầu tiên tới, cái gì cũng hiểu, cửa hàng trưởng Chu giới thiệu cho nhiều, kỹ một chút. Đi thôi, vòng xe cửa , lấy hàng trả tiền."

 

Trên tay chú Quách còn cầm một tờ giấy, bên tiền hàng và kích cỡ, lượng chú nhập.

 

Vòng qua cửa , thanh niên trẻ tuổi nhận lấy đơn của chú Quách, tìm kệ hàng, lấy cho vợ chồng chú Quách kiểm kê, xác định vấn đề gì thì còn giúp khuân lên xe.

 

Chú Quách vốn tưởng nhập ít hàng sẽ nhân viên coi thường, giống như nhân viên mậu dịch ở cửa hàng quốc doanh . nhân viên trong tiệm biểu cảm đều bình thường, thái độ hữu hảo, bọn họ cũng trở nên tự nhiên hơn.

 

Tiền trao cháo múc xong, cầm quần áo và biên lai, vợ chồng chú Quách đến một con phố náo nhiệt.

 

Ban đầu còn dám lớn tiếng rao hàng, ngây ngốc một lúc, mới một giơ bộ quần áo lên bắt đầu rao bán.

 

Một ngày trôi qua, họ chỉ bán 8 cái. tính toán sổ sách, trừ tiền vốn, một ngày lãi ròng 8 đồng. Về quen, một ngày ít nhất thể kiếm mười mấy đồng, còn nhiều hơn thím Giang trong khu tập thể kiếm ! Nếu thời tiết , ngày nào cũng ngoài bày quán, một tháng thể kiếm hai ba trăm đồng!

 

Đừng là học phí của con, trong nhà ăn sung mặc sướng cũng thành vấn đề.

 

Thím Quách hớn hở, khóe miệng khép , mắt híp thành một đường chỉ.

 

" thấy đều giá treo quần áo, về nhà cũng tìm mấy cái gậy mài giũa một chút, căng quần áo lên bày , từ xa liếc mắt là thấy kiểu dáng quần áo nhà !"

 

" thấy đấy!"

 

"Đi, hôm nay mua một cân thịt heo , chúc mừng khai trương!"

 

 

Loading...