Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 442: Kẻ hèn nhát

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:15:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ Quốc Hoa chạy tự phỉ nhổ bản , quá hèn!

 

Chạy một đoạn, đầu thấy bóng dáng Tần Phương nữa mới dừng thở hổn hển.

 

"Có sói đuổi theo thế?"

 

Thế mà chạy đến cửa hàng của Hoàng Thục Tú.

 

Từ Quốc Hoa chút ngượng ngùng: "Cũng gần như thế. Em định mở cửa hàng ?"

 

Hoàng Thục Tú tay cầm ít giá treo quần áo, vai dính đầy bụi.

 

Cô mở rộng cửa lớn mời : "Chưa , em dọn dẹp phòng ốc , sạch sẽ một chút mới khai trương ."

 

Trước chị gái cô thuê bán quần áo, ngoại trừ học phí và sinh hoạt phí, cô đòi hỏi thêm tiền bạc gì khác. Tốt nghiệp xong, cô nhờ rể chuyển hàng tồn về cửa hàng bên chợ, cô tự tay lấy, bắt đầu từ đầu.

 

Từ Quốc Hoa khâm phục cô, gì cũng khí thế.

 

"Để giúp em, cái giá chuyển ?"

 

"Chuyển góc tường, kê sát tường là , để em quét bụi ."

 

Hai cùng , việc nhanh xong. Hoàng Thục Tú vì cảm ơn nên mời ăn cơm. Từ Quốc Hoa ăn , ăn thêm một bữa nữa, quả nhiên no căng bụng.

 

Thế là ăn xong ngang qua rạp chiếu phim, hai xem một bộ phim cho tiêu cơm...

 

Trời tối hẳn mới về đến nhà, chờ đợi là sự oán niệm của Từ Quốc Cường. Cậu nheo mắt nghi ngờ: "Anh yêu mới ?"

 

Từ Quốc Hoa giật , vội vàng phủ nhận: "Không , gì mà hỏi thế?"

 

"Tâm trạng thế , còn ngày nào cũng về muộn, chắc chắn mờ ám."

 

"Mới hai ngày thôi, gì mà ngày nào cũng về?" Từ Quốc Hoa kêu oan, nhưng phản bác lời buộc tội tâm trạng . Cậu cứ tâm trạng đấy thì ? Phạm pháp ?

 

Làm đám cưới cho Lâm Hoành xong, qua ba ngày mặt, nhà họ Lâm mới trở về thôn. Việc xây nhà ở thành phố thì tìm đội thi công, giao cho Lâm Hoành và Lâm Chí trông coi.

 

Từ Đông Thăng bận rộn quản lý việc kinh doanh ở ngoại thành.

 

Một siêu thị lớn mở ở ngoại thành, vui nhất chính là dân ngoại thành và bà con các thôn lân cận. Nhân viên bán hàng thái độ , hàng hóa trong tiệm phong phú, coi nơi như điểm tham quan du lịch mà dạo.

 

Đương nhiên, tỷ lệ trộm cắp vặt cũng tăng lên theo đường thẳng. Sau một ngày mất mười mấy món hàng, Đoan Chính tuyển thêm hai bảo vệ và năm nhân viên bán hàng, chia hai ca phiên .

 

Ngoại trừ cửa hàng quần áo, quán cơm, cửa hàng hải sản của nhà chú ba, bên trong còn một gian hàng tầng trệt để trống, bắt đầu cho thuê bên ngoài, từ đồ ăn thức uống, đồ dùng, nông sản phụ phẩm đều thể kinh doanh.

 

Người dân trong thôn chuyên cung cấp thịt cho quán ăn nhà họ tin, liền chạy tới hỏi xem họ thể thuê cửa hàng .

 

Từ Đông Thăng vung tay: "Thuê! Các chú các bác trong cùng một thôn thuê chung một hai gian, chia sẻ quầy kệ, bán rau bán thịt bán hạt giống đều hết!"

 

Thế là , khu đất hoang xung quanh và xe qua san bằng, dẫm thành một con đường lớn bằng phẳng.

 

Mảnh đất đột nhiên trở thành vùng đất phong thủy bảo địa, ngày càng nhiều đổ về đây mua đất, xây nhà, buôn bán.

 

Từ nhị ca đương nhiên tranh , mua căn nhà ưng ý, chỉ đành nhờ chú ba để ý giúp xem căn nào giá hời , ý là chỉ cần thuộc phạm vi thành phố là .

 

Từ đại ca thì nhắm khu nhà ở thương mại sắp xây xong trong thành phố.

 

Theo Lâm Tuệ thấy, nhà ở thương mại trong thành phố tuy đắt, nhưng so với các thành phố lớn khác thì rẻ hơn nhiều.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

hứng thú của cô ở đó, chỉ giúp xem vị trí, bố cục, đưa chút gợi ý chứ định mua.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-442-ke-hen-nhat.html.]

Cô còn đang chờ tin tức từ phía Lão Dương.

 

Trước đó một căn nhà , hiếm khi gặp, nhưng tiền trong tay hai đầu tư siêu thị, còn kém xa mức giá mong của chủ nhà, vì thế chỉ do dự mấy ngày khác mua mất.

 

Nói chuyện nhà ở thương mại trong thành phố. Từ đại ca xếp hàng suốt đêm, cướp một căn hộ 85 mét vuông ba phòng một sảnh, tổng giá trị ngót nghét 2 vạn đồng, gần như tiêu hết sạch tiền tích cóp của cả nhà.

 

Để Từ Quốc Siêu cảm thấy bất công, Từ đại ca để tiệm bánh bao ở nhà cho , đây là thứ thể đẻ tiền, kém gì căn nhà.

 

Còn gia đình Từ nhị ca lượn lờ trong thành phố, cuối cùng cũng mua một căn nhà mặt tiền sát đường ở vòng ngoài, bố cục là cửa hàng là nhà ở. Khéo cái là chủ nhà cũ cũng bán bánh bao. Con cái họ ăn xa ở thành phố lớn, hai ông bà già lớn tuổi về quê dưỡng lão.

 

Cửa hàng phía rộng hơn hai mươi mét vuông, đủ dùng. Sân ba gian phòng, cộng cũng hơn 100 mét vuông. Giá là 1 vạn 8 ngàn đồng.

 

Họ bán xong cửa hàng nhỏ ở huyện, tiền trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu.

 

Từ phụ và Từ mẫu bàn bạc, hai vẫn luôn ở trong thôn, ăn uống, cũng chẳng tiêu pha gì, còn kiếm tiền. Thân thể còn khỏe mạnh, chân tay nhanh nhẹn, còn thể mười mấy hai mươi năm nữa, tiền giữ trong tay nhiều đến mấy cuối cùng cũng là cho con cháu, chi bằng giờ cho luôn.

 

"Bất kể thằng ba thiếu tiền , cũng xử lý công bằng, đừng để em tị nạnh ."

 

"Phải, mỗi nhà cho 1000 đồng là đủ , để chúng nó rủng rỉnh tay chân hơn chút."

 

Biết cha giúp đỡ, hai nhà quả thực thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Dù sắp tới an cư, tốn kém cũng ít.

 

Từ Đông Thăng cũng từ chối, cầm tiền chuẩn cùng doanh thu trong tiệm gửi tiết kiệm.

 

Thằng hai nhà mắt trông mong , chút đáng thương, vì thế liền hỏi: "Con còn nợ con bao nhiêu tiền?"

 

Từ Quốc Vinh liếc đang sô pha xem tivi, hiệu tay: "Còn nợ 1350 đồng."

 

Đây là bao gồm cả phần góp vốn ăn với út, mới trả nhiều như .

 

Lâm Tích vô tình bổ sung: "Còn nợ em và cả 20 mát xa, 50 giặt quần áo."

 

Lâm Tuệ đầu cũng : "Thầy giáo âm nhạc của con với đưa con tham gia cuộc thi ca hát thiếu niên, đóng 500 đồng lệ phí thi và tiền xe cộ ăn ở. Kỳ nghỉ hè con rảnh thêm kiếm tiền , còn nữa, học kỳ mùa thu đóng học phí cho trường."

 

Sét đ.á.n.h giữa trời quang, Từ Quốc Vinh cảm thấy bầu trời sụp đổ!

 

Từ Đông Thăng ngạc nhiên: "Còn cuộc thi ca hát thiếu niên ?"

 

"Ừ, thi vòng loại ở thành phố , nếu qua thì lên tỉnh thi ba vòng nữa, chung kết là lên tivi, còn tiền thưởng."

 

Từ Quốc Vinh chung kết tiền thưởng, mắt sáng rực: "Tiền thưởng bao nhiêu ạ?"

 

"Giải nhất 1000 đồng, giải nhì 800 đồng, giải ba 500 đồng, từ thứ tư đến thứ mười 100 đồng."

 

Lâm Tích nắm vai lắc lắc, còn phấn khích hơn cả đương sự: "Cố lên hai! Nếu giải nhất sẽ 1000 đồng đấy!"

 

Từ Quốc Vinh lặng lẽ nắm chặt tay: "Được, con nhất định sẽ cố gắng!"

 

Lúc Từ Quốc Tranh cũng lên tiếng: "Mẹ, con tham gia lớp võ thuật ở Cung Thiếu Niên."

 

Lâm Tuệ đang nắm quyền tài chính vung tay lên: "Đi , đằng nào học phí cũng ghi giấy nợ cho hết."

 

Cô hiện tại chính là địa chủ của những tờ giấy nợ ~

 

Từ Đông Thăng nhéo má Lâm Tích, vẫn còn chút phúng phính trẻ con, thích tay.

 

"Con gái ngoan, con cuộc thi nào ?"

 

Lâm Tích nghĩ nghĩ: "Cô giáo con bảo con lợi hại, định lực , bảy tám tiếng đồng hồ thèm nhấc mông. Nếu cuộc thi ngủ, nhất định con sẽ giành giải quán quân."

 

Lâm Tuệ nhịn ngả nghiêng sô pha.

Loading...