Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 469: Từ chối

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:16:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Bà xã, hôm nay chúng xem phim ?"

 

Lâm Tuệ đang dựa sô pha xem Hoàn Châu Cách Cách, xem đến đoạn gay cấn thì Từ Đông Thăng gọi giật một cái cho giật .

 

Cười đến nếp nhăn đuôi mắt cũng hiện , chuyện gì lành.

 

"Xem phim xong chúng ăn tối bên ngoài, bảo dì Tôn khỏi nấu cơm."

 

Lâm Tuệ tò mò: "Hôm nay tâm trạng thế?"

 

Từ Đông Thăng phịch xuống, : "Hôm nay gọi điện cho con gái ."

 

"Sau đó thì ?"

 

"Anh bảo con bé lo học hành cho , vội tìm yêu. Nó đồng ý ."

 

Lâm Tuệ mặt mày hớn hở, nhịn dội gáo nước lạnh: "Nó thế cũng tin ?"

 

"Đương nhiên, con gái ngoan như thế, chắc chắn sẽ lừa ba nó ."

 

Lâm Tuệ tỏ vẻ nghi ngờ, con ở xa như , dù lén lút yêu đương thì thế nào ? Cho dù , trời cao hoàng đế xa, chạy tới canh chừng chắc?

 

Người đàn ông trung niên tình cha mờ mắt, mới nghĩ nhiều như .

 

Dì Tôn khi việc gì đều ở trong phòng, sẽ ngoài lung tung. Anh ôm vợ lòng, hôn chùn chụt một cái: "Trẻ con yêu đương, nhưng chúng thì thể. Đi thôi, chúng hẹn hò? Ôn cảm giác lúc yêu đương xem nào."

 

Lâm Tuệ ôm chặt, ngẩng đầu , trừng mắt: "Chúng từng yêu đương ? Khi nào thế?"

 

Từ Đông Thăng khựng , liền : "Vậy bây giờ chúng bắt đầu yêu đương ? Đồng ý yêu đương với nhé? Cô Lâm?"

 

Cô Lâm giả vờ suy nghĩ một chút, hai tay chống n.g.ự.c đẩy : "Xem biểu hiện của . Trước khi yêu đương đừng động tay động chân giở trò lưu manh..."

 

Từ Đông Thăng thuận thế buông cô , dậy, hai tay đút túi quần, hất cằm, tư thái ngầu.

 

"Vậy mời cô Lâm hạ cố cùng xem phim ?"

 

Lâm Tuệ khẽ một tiếng, cầm điều khiển tắt tivi: "Đi thôi, Từ."

 

Người trung niên còn đang chơi trò tình thú, đám trẻ thì chuyện tình cảm thuận lợi.

 

Liên Kình cuối cùng cũng đợi Lâm Tích chủ động gọi điện hẹn gặp, ngoài mặt bất động thanh sắc, lén lút lôi bộ quần áo mới mua mặc, còn tranh thủ cắt tóc.

 

Cậu vốn định rủ xem phim, nhưng Lâm Tích chỉ hẹn gặp ở một quán nhỏ.

 

xung quanh yên tĩnh, hình như cũng tệ.

 

Cậu thấy Lâm Tích lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ đưa qua, khóe miệng nhếch lên: "Cái gì thế?"

 

Cậu nhanh tay nhận lấy hộp mở , là một chiếc đồng hồ nam.

 

Lâm Tích đặt hai tay lên đầu gối, siết chặt ngón tay, cân nhắc mở lời: "Món quà sinh nhật tặng tớ thích, nhưng thực sự quá đắt đỏ, tớ thấy thích hợp lắm, cho nên tớ mua món quà đáp lễ."

 

Liên Kình chằm chằm chiếc đồng hồ, nụ tắt ngấm, tâm trạng vui vẻ nháy mắt rơi xuống đáy vực: "Ý là huề ?"

 

Lâm Tích lắc đầu: "Không , giá trị chiếc đồng hồ so với điện thoại mua..."

 

"Cậu tớ gì mà, Lâm Tích." Liên Kình ngắt lời cô, cho cô trốn tránh nữa.

 

Lâm Tích thở dài trong lòng, chung quy cũng rõ ràng.

 

"Tớ , nhưng tạm thời tớ cân nhắc chuyện đó."

 

Khóe miệng Liên Kình mím thành một đường thẳng, ngẩng đầu lên, đối diện: "Là cân nhắc yêu đương cân nhắc tớ?"

 

"Không cân nhắc ."

 

Ngón tay Liên Kình bỗng siết chặt, hộp quà chịu áp lực ngoại lực bóp méo.

 

"Tớ tại ?"

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Nếu đến đây, Lâm Tích cũng định giấu giếm nữa: "Bởi vì môn đăng hộ đối, bởi vì nhà đối với tớ thái độ ."

 

Liên Kình trầm mặc, ba thích Lâm Tích, lời chắc chắn họ, mà ông nội gặp cô bao giờ, chỉ thể là bà nội và cô ruột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-469-tu-choi.html.]

 

"Cái gì mà môn đăng hộ đối bậy, cần để ý mấy cái đó. Còn về nhà tớ, họ ? Nếu tổn thương , tớ mặt họ xin ."

 

Lâm Tuệ lắc đầu, của , cần xin , cô cũng đến mức giận cá c.h.é.m thớt.

 

"Họ cũng gì tớ cả, họ chỉ là coi thường tớ thôi."

 

Bất cứ sự phớt lờ, thiếu tôn trọng nào, xét đến cùng đều là coi thường cô.

 

Dù là hai tình cờ gặp lúc nhỏ, là hôm sinh nhật cô đặc biệt bưng bánh kem mời họ ăn tùy tiện ném thùng rác.

 

Họ lẽ sẽ lời khó chuyện mặt, nhưng sự coi thường từ tận đáy lòng thì thể thấu ngay lập tức.

 

Liên Kình mím môi: "Họ lớn tuổi , tồn tại một định kiến, tớ sẽ chuyện với họ."

 

Đây điều Lâm Tích .

 

"Đừng, tớ thấy cảnh đó nhất, cũng bảo họ lớn tuổi , nếu vì tớ mà gây chuyện vui, tớ thành tội nhân."

 

Liên Kình chút bất lực, bình tĩnh cô, một câu trả lời: "Lâm Tích, đối với tớ chút thích nào ?"

 

"Chúng quen bao nhiêu năm như , đương nhiên là từng rung động, nhưng cũng chỉ dừng ở đó." Lâm Tích hết những điều trong lòng: "Đến thời điểm hiện tại, sự yêu thích của tớ đối với đủ để tớ chấp nhận những ánh mắt dị nghị đó."

 

Liên Kình trong lòng nên vui vì sự thẳng thắn của cô nên buồn: " nhà tớ mà từ chối tớ, như công bằng với tớ."

 

"Cần gì công bằng chứ? Đây đàm phán ăn ."

 

Liên Kình há miệng định giải thích, : "Điều kiện nhà tớ tuy bằng nhà , nhưng từ nhỏ đến lớn, tớ bao giờ chịu tủi , ba yêu thương tớ, các bảo vệ tớ. Tớ nếu chọn , thể lựa chọn hơn, cả đời sống vui vẻ."

 

Lâm Tích dường như ý thức chút lấy bản trung tâm, giọng điệu khựng , nhưng cô cũng cho rằng sai: "Liên Kình, tớ cảm thấy tớ , coi như một món hàng để soi mói lựa chọn."

 

"Cậu đương nhiên món hàng! Hoặc là thể giống tớ, nếu thích thì thể qua với họ."

 

Lâm Tích nhíu mày: " họ cũng là nhà của , cũng , hiện tại càng cần tận hiếu, tránh ? Huống chi, dì Tình thỏa hiệp như , từng hỏi trong lòng dì nghĩ thế nào ? Dì chắc lúc tủi và khó chịu trong lòng."

 

Liên Kình nhất thời sững sờ, vui, mỗi từ nhà cũ về, ba đều tốn công dỗ dành bà. Chỉ là, bao giờ mâu thuẫn với gia đình mặt , cũng bảo xa lánh họ.

 

Lâm Tích bề ngoài tính tình mềm mỏng, thực tế cực kỳ giống dì Lâm, nội tâm quyết đoán kiên cường, từng câu từng chữ đều như suy xét kỹ càng.

 

Ngược , rơi sự mê mang.

 

Lâm Tích gượng : "Liên Kình, chúng tuổi đều còn nhỏ, vẫn nên lấy việc học trọng ."

 

Liên Kình nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, rũ mắt suy tư, một lát tháo chiếc đồng hồ đang đeo , đeo chiếc mới .

 

"Về vấn đề gia đình tớ, là tớ giải quyết, chuyện cần phiền não." Liên Kình về phía cô, trong mắt mang theo thâm ý.

 

"Hiện tại tớ bày tỏ tâm ý của tớ, nếu khi nào yêu đương, cho tớ xếp hàng nhé."

 

Lâm Tích hết những lời cần , nhất thời nên trả lời thế nào.

 

——

 

Ăn cơm xong, Liên Kình đưa Lâm Tích về trường, đó lái xe về nhà ba .

 

Hai đang xem tivi, xem bộ phim Hoàn Châu Cách Cách mà Triệu Tình thích. Thấy con trai về, họ chút ngạc nhiên.

 

"Sao hôm nay về mà báo một tiếng? Ăn cơm con?"

 

"Ăn ạ."

 

Liên Kình xuống ghế sô pha bên cạnh, thôi.

 

Triệu Tình "á" một tiếng, hiếm khi thấy con trai bộ dạng thù sâu khổ lớn như , thẳng dậy hỏi: "Con gặp khó khăn gì ?"

 

Liên Kình bao giờ tâm sự với cha , nhất thời nên mở lời từ .

 

Cậu ấp úng, hỏi một câu: "Mẹ hối hận khi lấy ba con ?"

 

"Con cái gì?"

 

Mẹ chớp chớp mắt, còn kịp phản ứng, ông bố bên cạnh đạp cho một cái.

 

 

Loading...