Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 480: Bà mẹ bá đạo

Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:17:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cô lấy điện thoại , an ủi Lâm Tích : "Không con, con cứ về ở với dì Tình hai hôm, nếu quen thì bảo các đón về nhà."

 

Lâm Tích giọng mũi "" một tiếng.

 

Lâm Tuệ với giáo viên: "Chuyện chúng rõ, ngày chúng sẽ đích đến trường giải quyết. Phiền cô giáo chuyển lời tới phụ của em học sinh phạm , mời họ cùng tới trường. Tránh để đến lúc đó bảo chúng ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, lời tiếng ."

 

"Dù thì bản lĩnh đổi trắng đen của em học sinh cũng nhỏ, cô giáo thấy đúng ?"

 

Tay Lưu Duyệt nắm chặt vạt áo đến trắng bệch, cô mím chặt môi. Chuyện diễn biến thành thế ? Ba đời nào chịu vì chuyện cỏn con mà lặn lội tới đây?

 

Phụ đạo viên cau mày Lưu Duyệt đang cúi đầu lời nào, cái thói điên khùng nãy c.h.ử.i , giờ câm miệng ?

 

Cô thầm thở dài, lòng mệt.

 

Hai nữ sinh cãi đ.á.n.h , cô chỉ cần mắng một trận, bắt mỗi đứa bản kiểm điểm xin , báo cáo nộp lên trường là xong. Sao giờ càng ngày càng phức tạp thế ?

 

nếu cha học sinh đến giải quyết, cũng trách đến đầu cô , nghĩ thông suốt, cô liền đáp ứng "Được."

 

Hai bên hẹn xong thời gian, Triệu Tình thuận tiện giúp Lâm Tích xin nghỉ phép, chờ giải quyết xong xuôi hẵng học .

 

Chờ , phụ đạo viên kẻ gây chuyện Lưu Duyệt, trong lòng cũng ưa nổi cô học trò phẩm hạnh kém .

 

"Lưu Duyệt, em cũng gọi điện cho phụ ."

 

——

 

Hôm nay Liên Kình lái xe của , hai chiếc xe đỗ ký túc xá nữ gây sự chú ý lớn.

 

lúc giữa trưa, Trương Giai Giai thấy Lâm Tích về, vội vàng chạy tới, nhỏ giọng hỏi: "Tình hình thế nào ?"

 

Lâm Tích cũng thì thầm: "Cô giáo bắt tớ xin Lưu Duyệt, tớ chịu, xin nghỉ về nhà hai ngày, đó ba tớ sẽ tới chuyện."

 

Trương Giai Giai cũng tức giận: "Dựa mà xin , da mặt dày thật!"

 

Lâm Tích : "Không , đừng lo, tớ thu dọn quần áo đây."

 

Vào ký túc xá, mấy bạn cùng phòng đang ở giường, cẩn thận hỏi thăm vài câu, Lâm Tích cũng bình tĩnh trả lời, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Triệu Tình cùng cô lên, thấy cảnh ký túc xá, kìm nhíu mày.

 

Phòng mười mấy , là giường tầng, cái giá sắt rỉ sét, đến cái bàn cũng dùng chung.

 

Ra khỏi ký túc xá, bà ôm vai Lâm Tích: "Ký túc xá điều kiện kém quá, con cứ về ở với dì ."

 

Lâm Tích còn kịp gì, một chiếc xe máy lao tới, dừng ngay mặt.

 

Hai trai cao lớn tháo mũ bảo hiểm, xuống xe.

 

"Anh cả, hai, hai tới đây?"

 

Sao tới á, ông già gọi điện mắng cho một trận tơi bời chứ , thế là chạy tới ngay.

 

Từ Quốc Tranh nhíu mày, cầm lấy túi của cô, hỏi: "Sao gọi cho bọn ? Lại phiền dì Tình thế ."

 

Lâm Tích giải thích: "Cô giáo bảo gọi phụ , em sợ các trẻ quá cô giáo chịu."

 

Mới lạ, thực cô sợ hai ông tới ầm ĩ lên. mà, hiện tại hình như cũng chẳng khá hơn là bao. Người cần đều cả .

 

Từ Quốc Vinh tức điên, nhịn vò đầu cô em gái, tóc tai rối tung: "Đứa nào bắt nạt em gái ? Em chỉ cho xem, xem đập vỡ đầu nó !"

 

Lâm Tích lưng họ: "Chính là cô ."

 

Hai , khuôn mặt giống như đúc, nhíu mày, quét mắt một lượt từ xuống , đó lộ vẻ ghét bỏ y hệt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-480-ba-me-ba-dao.html.]

 

Lưu Duyệt trợn tròn mắt, tưởng họ đến tìm gây sự, sợ đến mức chống nạng đầu bỏ chạy. Tốc độ còn nhanh, cũng đau .

 

"Chân cô do em đấy chứ?"

 

"Không , tự cô ngã từ giường xuống, còn vu oan là do em hại."

 

Từ Quốc Vinh "hừ" một tiếng: " là tâm địa độc ác!"

 

Người vây xem ngày càng đông, Liên Kình xuống xe: "Về ."

 

Lại hỏi: "Lâm Tích, về bên nào?"

 

Lâm Tích suy nghĩ một lát vẫn quyết định theo các về nhà , ba cô đến nhanh.

 

Triệu Tình ép buộc.

 

Từ Đông Thăng và Lâm Tuệ quả nhiên ngay ngày hôm mua vé máy bay bay tới. Vé máy bay đắt đến mấy cũng quan trọng bằng con gái họ.

 

Nhìn thấy họ, Lâm Tích kìm nước mắt, lao tới ôm chầm lấy : "Mẹ, con nhớ lắm."

 

Lâm Tuệ xoa đầu con, đau lòng, lớn con bé hầu như bao giờ: "Thế bắt nạt dữ lắm đây."

 

Lâm Tích lau nước mắt, ngượng ngùng mím môi : "Cũng nghiêm trọng lắm ạ."

 

Cô cũng tại , khoảnh khắc đó kìm .

 

Từ Đông Thăng tức giận: "Cái gì mà nghiêm trọng, con bắt nạt đến mức xin nghỉ học về nhà ! Thằng cả thằng hai ?"

 

Hôm nay tiết, Từ Quốc Tranh và Từ Quốc Vinh đang ở trong phòng.

 

Hôm chỉ thể mắng qua điện thoại, vẫn , lúc ngay mặt, Từ Đông Thăng chỉ mũi hai đứa con trai mắng: "Nhà nếu ai ở đây thì thôi, hai đứa mày ở đây mà còn để em gái bắt nạt!"

 

Hai em cứng họng, ngoan ngoãn nhận .

 

Lâm Tích vội vàng giải thích xin tha cho các .

 

Lâm Tuệ cũng kéo Từ Đông Thăng , chuyện như thế ai mà lường , thể trách nhà.

 

Nghỉ ngơi ở nhà một lát, hai vợ chồng liền dẫn mấy đứa con ngoài.

 

Mấy tiếng , ba em chiếc xe mới mua, đến một căn tứ hợp viện, trợn mắt há mồm.

 

Lâm Tuệ tìm chìa khóa, ném cho con cả: "Đi mở cửa."

 

Từ Quốc Tranh kinh ngạc cầm lấy chìa khóa.

 

Cửa mở, Lâm Tích và Từ Quốc Vinh chạy theo , há hốc mồm: "Nhà của ai đây ạ? Thuê ạ?"

 

"Nhà của chúng ."

 

Lâm Tuệ , những khuôn mặt khiếp sợ, giải thích: "Đây cũng là nhà chúng mua, gần trường Lâm Tích hơn. Mẹ tìm hiểu , chuyên ngành của con ngoài vẽ thực tế hoặc tập huấn, dứt khoát chuyển đến đây ở. Mẹ thuê riêng cho con một tài xế, ngày nào cũng đưa đón con học. Dì giúp việc thì nhờ dì Tình giới thiệu, mai là tới ."

 

Lâm Tích kéo tay : "Qua chuyện , bạn học cũng dám dễ dàng gây sự với con nữa , cần tốn nhiều tiền thế..."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Nhà mua từ bao giờ, nhưng xe là mới lấy, còn thuê tài xế, bảo mẫu, tốn kém lắm. Cô cảm thấy cũng mong manh đến thế.

 

Lâm Tuệ : "Các con tưởng trong nhà kiếm nhiều tiền như thế để gì? Là để khi cần dùng tiền thể tiêu xài chút e ngại."

 

"Tiền phần lớn thời gian chỉ là con , nhưng lúc nào đó, tiêu chỗ quan trọng, thì nó chỉ là con lạnh lẽo. Cần tiền tiền, tiền tiêu tiền, cho các con cảm nhận một chút ý nghĩa của tiền bạc."

 

Ba em mà ngẩn , thi giơ ngón tay cái, già quá bá đạo!

 

 

Loading...