Trọng Sinh 1980: Kế Hoạch Thuần Hóa Chồng Phế Vật - Chương 484: Người đến trung niên, vợ chồng đôi ngả
Cập nhật lúc: 2025-12-19 13:17:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tuệ nắm lấy tay chồng, từ tốn : "Hiện tại giống ngày xưa, chỗ nào cũng là vũ trường quán bar. Thằng hai nhà tính tình hiếu động, nghĩ gì nấy, gan to. Bây giờ nó còn coi là ngoan, quảng trường hát rong kiếm tiền. ranh giới của con thường kéo thấp từng chút một, ai ngày nào đó khi nó phát hiện vũ trường hát kiếm nhiều tiền hơn, liệu nó động lòng ?"
"Đương nhiên, vũ trường ai cũng hư hỏng. em lo nhất là cám dỗ bên ngoài quá lớn, rồng rắn lẫn lộn, một khi bên cạnh bạn bè rủ rê chuyện bậy bạ, kéo nó xuống bùn, thì lúc đó hối hận cũng kịp nữa ."
Từ Đông Thăng cau mày, bản cũng từng lăn lộn giang hồ nhiều năm, đương nhiên hiểu ý cô. Trẻ con ở tuổi dễ những thứ mới lạ hấp dẫn nhất.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Sinh con nuôi, nuôi lớn còn dạy dỗ, đây là trách nhiệm của chúng ."
Lông mày vẫn giãn : "Con nhà ai cẩn thận từng li từng tí như thế."
Nếu ai cũng dám buông tay như thì con cái xa nhà học trưởng thành .
Lâm Tuệ : "Họ chắc , phần lớn phụ đều hy vọng con cái đường vòng, nhưng họ mải mê bôn ba kiếm sống, điều kiện để tự trông nom."
"Chúng điều kiện , tại để con cái chịu khổ? Hay là bảo Lâm Tích về ký túc xá ở?"
"Ở ký túc xá thoải mái bằng ở nhà ." Nhắc đến con gái, Từ Đông Thăng ngập ngừng, cũng xót con, chỉ nuôi con gái như công chúa nhỏ.
Lâm Tuệ: "Thế chẳng . Em ở đây, thể trông nom cả hai đứa, chút gì là kịp thời uốn nắn ngay. Hơn nữa thằng cả còn mấy tháng nữa là bộ đội , em nỡ, ở đây chăm sóc nó thêm một thời gian."
Nói đến nước , Từ Đông Thăng cũng chẳng còn gì để .
Anh nắm tay vợ, rõ ràng miệng lưỡi kém ai, nhưng nào chuyện với vợ cũng thua, nào cũng cô thuyết phục.
Lâm Tuệ : "Đó là vì em lý mà."
"Vợ chồng 20 năm nay bao giờ xa , ai ngờ đến trung niên sống cảnh mỗi một nơi một thời gian dài như thế , em chỉ lo con cái mà nhớ ?"
Lâm Tuệ an ủi : "Còn hai ba tháng nữa là nghỉ hè , lúc đó em đưa hai đứa về thăm ."
Hơn nữa, bây giờ máy bay chỉ mất bốn năm tiếng là đến nơi, gặp thật thì ba ngày là thể bay một chuyến, giả vờ đáng thương cái gì?
Lời Lâm Tuệ , coi như dỗ dành chút .
Khi Từ Quốc Vinh về nhà, thấy ba đang tình cảm dính như sam, da gà da vịt nổi hết cả lên.
khí rõ ràng hơn nhiều, lấy lòng: "Ba , con mua cơm về đây ạ."
Từ Đông Thăng liếc một cái: "Ừ, dọn ."
Nghe giọng điệu thì giống đang giận nữa.
Từ Quốc Vinh hớn hở dọn cơm bàn, còn rửa sạch cả đũa.
Cậu dè dặt hỏi: "Ba , con còn quảng trường kiếm tiền ạ?"
Lâm Tuệ gật đầu: "Đi ."
Cậu mừng rỡ, gắp cho một miếng thịt.
Từ Đông Thăng hừ một tiếng: "Tiền vé máy bay của ba, con thanh toán cho ba đấy nhé."
Như sét đ.á.n.h ngang tai, Từ Quốc Vinh ngẩn , nụ cứng đờ môi: "Sao thế ạ, con trai kiếm tiền mà ba cũng đòi chia phần?"
"Mẹ con vì con mà ở Kinh Thị, ba đòi chút tiền vé máy bay quá đáng chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-1980-ke-hoach-thuan-hoa-chong-phe-vat/chuong-484-nguoi-den-trung-nien-vo-chong-doi-nga.html.]
Từ Quốc Vinh trừng lớn mắt : "Mẹ định ở đây ạ?"
"Ừ, trông chừng con, thì con bay lên trời mất."
"Đâu ! Con ngoan lắm mà!"
Tuy cảm thấy như ngọn núi lớn đè lên đầu, áp lực, nhưng vẫn là lý lẽ. Tóm vui mừng vẫn nhiều hơn, đối mặt với việc ba trấn lột một khoản, cũng tức giận, coi như bồi thường .
Cậu gắp cho ba một miếng thịt: "Được thôi, mỗi ngày con hát thêm mười bài, kiếm tiền vé máy bay cho ba."
Từ Đông Thăng miễn cưỡng đồng ý.
Hôm ăn tiệc tân gia, khi Lâm Tuệ tuyên bố ở , ngoại trừ Từ Đông Thăng, đều vui mừng, đặc biệt là Triệu Tình, hai hẹn cùng học các lớp kỹ năng.
Hôm nay chỉ nhà ăn cơm với , ngoài gia đình họ Liên, Lâm Tích chỉ mời thêm Trương Giai Giai.
Cô gắp cho cô bạn đang ngây ngốc một miếng thịt kho tàu, loại bảy phần mỡ ba phần nạc, còn : "Cậu chẳng thích ăn thịt mỡ nhất ? Sao hôm nay chẳng gắp miếng nào thế?"
Trương Giai Giai cảm nhận ánh mắt đổ dồn về phía , tai nóng bừng, nhịn nhéo Lâm Tích một cái: "Cậu bé thôi!"
Đối diện cô chỉ hai ông trai của Lâm Tích mà còn "đối tượng tin đồn" nữa, dù cũng giữ ý tứ, chú ý hình tượng chứ.
Lâm Tích trêu chọc: "Hay tớ gắp cho cái móng giò nhé?"
Lâm Tuệ thấy, bưng đĩa móng giò đặt mặt cô bé, giọng ôn hòa: "Giai Giai thích ăn móng giò ? Hôm nay móng giò hầm ngon lắm, mềm nhừ, cho miệng là tan ngay."
Mọi bàn đồng loạt sang, mặt Trương Giai Giai đỏ lựng, đĩa móng giò, ăn cũng , cuối cùng đành đưa đũa gắp một miếng.
Quả nhiên ngon, mắt cô trợn tròn: "Cháu cảm ơn dì, ngon lắm ạ."
Đã ăn một miếng thì ăn thêm miếng thứ hai chắc cũng chẳng nhỉ?
Haizz, chút hình tượng ít ỏi còn sót của ơi!
Ăn cơm xong, Lâm Tuệ dẫn dạo trong sân cho tiêu cơm.
Triệu Tình cái sân trống trải, tiếc rẻ kêu lên: "Để hôm nào về nhà cắt mấy cành hoa sang, dạy cô trồng hoa nhé."
Lâm Tuệ giờ cũng cảm nhận thú vui trồng hoa, gật đầu: "Được thôi, hai cái sân nhỏ, một cái trồng hoa một cái trồng rau, cái ăn cái ngắm."
Trương Giai Giai kéo tay Lâm Tích, mắt đảo qua căn nhà cao cửa rộng, từ lúc bước cửa đến giờ miệng khép .
"Thật là ngàn vạn ngờ tới, bạn bên cạnh tớ trông vẻ bình thường, hóa là tiểu thư nhà giàu!"
Lâm Tích bất đắc dĩ: "Không đến mức đó , nhà tớ chỉ buôn bán nhỏ ở quê thôi, chẳng qua là mấy năm may mắn mua nhà rẻ."
"Xì!" Trương Giai Giai hận thể dùng ánh mắt bóp c.h.ế.t cô: "May mắn? Bao nhiêu may mắn mà , cho dù gặp may thì cũng tiền mới mua chứ."
Lâm Tích , lảng sang chuyện khác, hỏi cô chuyện thuê nhà.
Trước đó hai bàn bạc sẽ cùng thuê nhà ngoài trường, nhưng giờ cô về nhà ở, trong lòng cảm thấy áy náy.
Trương Giai Giai để ý lắm, quan hệ của cô với bạn cùng phòng cũng tạm , chuyển ngoài còn tiết kiệm một khoản tiền.
Hiện tại tâm trí cô đang mải mê ngắm trai cao ráo chân dài phía .